Chương 23: Sống chung

Tuy Kinh Từ tỏ ra không sao, nhưng Đào Minh Chước cảm thấy vừa rồi chắc chắn anh ngã không nhẹ, khăng khăng muốn đưa anh tới bệnh viện để kiểm tra.

Sự thật chứng minh, nhận định của Đào Minh Chước là chính xác.

Trên đường tới bệnh viện, Kinh Từ có triệu chứng choáng váng kéo dài. Sau khi tới nơi, bác sĩ sắp xếp để anh làm một vài xét nghiệm.

Đầu óc Kinh Từ thật sự đã váng vất tới mức chịu không thấu, lại cứ có hai người sống sờ sờ không ngừng lượn qua lượn lại trước mắt anh, khiến anh trong thoáng chốc chỉ cảm thấy càng thêm choáng váng hơn. Song, anh vẫn nhẹ giọng an ủi: "Hẳn không có vấn đề gì to tát đâu, không cần sốt ruột."

Dương Khả Ninh sợ tới mức không dám thở mạnh: "Hu hu hu, tôi xin lỗi sếp Kinh. Tháng sau tôi có thể không nhận lương, tôi còn có thể tăng ca liên tục một tháng liền…"

Đào Minh Chước thì lo lắng tột độ: "Sớm biết thế này đáng nhẽ ra nên để anh bế tôi, như vậy khi ngã cũng là tôi chạm đất trước. Tôi chịu va đập khá tốt."

Kinh Từ: "…"

Sau khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ nhìn chằm chằm phim chụp một lúc, hỏi Đào Minh Chước: "Cậu ấy ngã như nào?"

Đào Minh Chước ngại nói ra sự thật: "Thì, thì vấp ngã trên mặt đất phẳng."

"Chấn động não nhẹ. Trước mắt đọc phim thì không có vấn đề gì nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để quan sát thêm." Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi: "Sau khi về cần tĩnh dưỡng mười ngày, không được vận động, ngoài ra cần làm việc điều độ, cố gắng giữ tâm trạng thoải mái."

Trông thấy vết trầy trên cánh tay của Đào Minh Chước, bác sĩ lộ biểu cảm khó hiểu: "Cánh tay cậu cũng cần đi xử lý đi. Hai đứa lớn tướng này, vấp ngã trên đất bằng kiểu gì mà có thể cùng ngã thành ra như vậy?"

Kinh Từ và Đào Minh Chước đồng thời im phăng phắc. Vì cho dù là ai thì cũng đều không thể thốt khỏi miệng câu "Hai người bọn tôi ngã lúc đang bế nhau" với ông bác lớn tuổi trước mặt.

Bước ra khỏi phòng khám, Đào Minh Chước bắt đầu tất bật giúp nộp viện phí, lấy giấy tờ, mãi vẫn chưa đi xử lý vết thương trên cánh tay của mình. Sau khi vào phòng bệnh, Kinh Từ lập tức bị Đào Minh Chước ép nằm xuống giường bệnh, rồi giống như nhớ ra cái gì, cậu lại xoay người đi ra ngoài.

Kinh Từ ngập ngừng, nói với Dương Khả Ninh: "Có thể làm phiền cô lát nữa đi xử lý vết thương cùng cậu ấy trước đã được không?"

Dương Khả Ninh lúc này mới có phản ứng, "À" một tiếng như bừng tỉnh, cũng chạy theo ra khỏi phòng bệnh.

Kinh Từ mỉm cười lắc đầu, khẽ thở dài.

Từ khi quen biết Đào Minh Chước, Kinh Từ đã không ít lần vượt quá giới hạn của bản thân, ví dụ như hút thuốc hay đi quẩy, đó đều là những việc anh chỉ thử trải nghiệm thời du học. Chẳng qua khi ấy nhận thực của anh chưa đủ chín chắn, có thể mặc kệ hệt mọi hậu quả để buông thả bản thân, thế nhưng hiện tại hậu quả mà Kinh Từ cần gánh vác phiền phức hơn rất nhiều.

Vì chương trình ba ngày này, Kinh Từ vốn đã điều chỉnh khá nhiều trong kế hoạch làm việc của mình, hiện tại bác sĩ lại bảo anh cần tĩnh dưỡng một thời gian, khiến anh lập tức thấy nhức đầu.

Quan trọng nhất là, ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày… cũng đồng nghĩa với việc không cách nào gặp mặt với Đào Minh Chước trong mười ngày.

Có tiếng bước chân vọng lại từ cửa ra vào, Kinh Từ ngẩng lên, phát hiện Dương Khả Ninh và Đào Minh Chước đã băng bó đang cùng nhau bước vào.

Kinh Từ bảo: "Hai người về nghỉ trước đi."

Dương Khả Ninh: "Nhưng mà…"

"Về trước đi." Kinh Từ lắc đầu: "Chỗ như bệnh viện đông người quá cũng không hay, tôi chỉ cần yên tĩnh một mình."

Đây là lần đầu tiên Kinh Từ dùng giọng điệu như vậy ra lệnh cho bọn họ. Dương Khả Ninh tuy biết anh có ý tốt nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: "… Được ạ, sếp Kinh. Sếp nghỉ ngơi cho khỏe."

Dương Khả Ninh xoay người, nói với Đào Minh Chước đang im lặng hồi lâu: "Chúng ta đi thôi."

Đào Minh Chước ngước lên nhìn vào mắt Kinh Từ một lúc rồi gật đầu.

Sau khi quan sát Dương Khả Ninh và Đào Minh Chước cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, Kinh Từ cụp mắt. Đầu anh vẫn còn chút choáng váng, đồng thời cũng cảm thấy hơi nôn nao. Kinh Từ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu rồi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lý Vũ Phách.

Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mười ngày không ảnh hưởng quá nhiều tới công việc, vì các buổi họp có thể đổi thành họp online, các bữa tiệc xã giao cũng có thể đẩy lùi về sau.

Thế nhưng… phải mười ngày không được gặp Đào Minh Chước.

Mục đích ban đầu của Kinh Từ là để có thêm vài bữa ăn chung cùng Đào Minh Chước, nhưng đâu ngờ lại trót "thấu chi" mất cơ hội trong tương lai của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!