Chương 22: Hơi đau

Về sau hồi tưởng lại, Đào Minh Chước cũng thấy lòng hiếu thắng của bản thân khi ấy thật sự có chút khó hiểu. Cậu chỉ cảm thấy vừa nãy khi trêu ghẹo mình, Kinh Từ đã thể hiện thái độ rất ung dung và bình tĩnh, nếu vậy sao cậu không thể phản đòn một lần?

Đào Minh Chước biết suy nghĩ ấy vừa phi lôgic, lại còn ấu trĩ hệt như học sinh tiểu học có thù tất báo, song cậu vẫn muốn thử một lần.

Mấy cô gái kia cho Đào Minh Chước xem một vài bức hình cut từ trong game.

Dự án mà Đào Minh Chước tham gia là một tựa game PvP. Thiết kế nhân vật chú trọng vào hiệu ứng đối kháng trong trận đấu, cũng như cảm giác thao tác và cảm giác tấn công khi sử dụng kỹ năng. Những yếu tố này lại không nằm trong phạm vi phụ trách của họa sĩ thiết kế concept, vậy nên bình thường cậu chỉ cần dựa theo bối cảnh và thiết lập nhân vật được giao,  tự do thiết kế theo suy nghĩ của mình là được.

(Game PvP: game người chơi đấu với người chơi)

Tuy nhiên, tựa game mà Dương Khả Ninh và mấy cô gái này yêu thích lại thiên về dòng game có cốt truyện. Không chỉ yêu cầu nhân vật phải bám sát bối cảnh kịch bản, mà tương tác giữa các nhân vật cũng rất nhiều, khối lượng công việc của họa sĩ rất lớn. Đào Minh Chước xem lướt qua, phát hiện có đủ cảnh bị thương sau chiến đấu, nắm tay, bế công chúa. Cậu chỉ muốn nói một tiếng "phục sát đất" với họa sĩ phụ trách dự án game này.

Sau cùng Đào Minh Chước chọn bế công chúa.

Khoảnh khắc bế bổng Kinh Từ lên, trông thấy nét mặc có chút hốt hoảng của anh, trong lòng Đào Minh Chước quả thực cũng có chút khoái chí.

Thế nhưng ngay sau đó, khi Kinh Từ đưa tay ôm lấy cổ cậu một cách thân mật, cơ thể hai người áp sát lại nhau, Đào Minh Chước cũng bắt đầu lúng túng. Tuy nhiên, đã làm tới mức này rồi, cậu chỉ có thể cắn răng, tiếp tục nói dối, mặt không biến sắc: "Mấy cô ấy bảo mong chúng ta làm động tác này, tôi cũng… tôi cũng chẳng còn cách nào khác."

Kinh Từ hơi sững người, chỉ đáp: "Không sao. Chúng ta giúp họ một chút."

Cả hai chìm trong yên lặng.

Bầu không khí yên ắng rất dễ khiến con người ta suy nghĩ lung tung. Sau vài giây, Đào Minh Chước bỗng chợt nhận ra, một tay của mình đang đặt trên eo của Kinh Từ.

Tuy lời miêu tả trước đó của Dương Khả Ninh có phần cường điệu hơi quá, nhưng eo Kinh Từ đúng là rất thon, hơn nữa không phải kiểu gầy khô gầy khốc, mà đẹp một vẻ tràn ngập cảm giác đường cong, rất dẻo dai.

Ở công ty Kinh Từ luôn mặc vest và áo sơ

-mi nên không có cảm giác tấn công thị giác quá mạnh mẽ. Nhưng giây phút này đây, cậu thực sự đang tận tay chạm vào eo của Kinh Từ.

Quả thật… rất thon. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ.

Lúc này, tay Đào Minh Chước đang bao phủ một mảng da thịt phía sau eo của Kinh Từ. Cậu chỉ cảm thấy vùng da này mát lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay cậu có cảm giác mềm mại và nhẵn mịn.

Cổ họng Đào Minh Chước bỗng cảm thấy khô khốc. Cậu ra sức thuyết phục bản thân, nhất định là do trong hội trường đông người, thêm vào đó trang phục cũng quá dày nên mới cảm thấy nóng bức như vậy.

Cậu muốn dịch tay, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy có chút mờ ám như giấu đầu hở đuôi.

Kinh Từ từ đầu tới cuối luôn im lặng, không nói năng gì. Đào Minh Chước cảm thấy tiếng tim mình đập đã to đến mức bất bình thường rồi, không biết Kinh Từ có nghe thấy hay không. Cậu cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể tiếp tục bế anh một cách cứng ngắc, chờ mấy cô gái kia chụp xong.

Một lúc sau, cậu nghe thấy Kinh Từ nói nhỏ bên tai mình: "Bọn họ bảo được rồi."

Đào Minh Chước chậm một nhịp mới hoàn hồn. Cậu đáp "Ừm", rồi cúi người, cẩn thận đặt Kinh Từ xuống đất.

Kinh Từ đứng thẳng người dậy, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, khẽ mỉm cười.

Đào Minh Chước có chút hoảng loạn, dời tầm mắt.

Thật ra Kinh Từ chẳng hề nói gì nhưng Đào Minh Chước vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tiếng tim đập lớn đến nỗi như kề ngay bên tai. Cậu cảm thấy mình cần uống gấp ba ngụm nước lớn để dằnxuống.

Thế nhưng vừa quay đầu sang, Đào Minh Chước lại bắt gặp ánh mắt tức tối của Dương Khả Ninh.

"Đồ phản bội!" Dương Khả Ninh kéo Đào Minh Chước vào góc, nghiến răng nghiến lợi nói với âm lượng mà Kinh Từ không thể nghe thấy: "Hai người là con trai tôi, sao có thể tùy tiện đồng ý cho người khác chụp ảnh, hơn nữa còn là tình tiết bế công chúa siêu hot đến mức người ngoài cũng biết tới đó hả!"

Đào Minh Chước không rõ trong giới này của bọn họ có quy tắc cụ thể như nào, trông thấy biểu cảm nghiêm trọng của cô thì nhất thời thật sự bị dọa sợ, cũng chẳng kịp để ý tới câu "con trai tôi" trong lời cô nói.

"Tôi đâu biết không được chụp." Đào Minh Chước lưỡng lự một chốc, thở dài nói: "Vậy phải làm sao đây? Giờ tôi kêu mấy cô gái đó xóa đi nhé?"

Dương Khả Ninh xua tay, khẽ hắng giọng: "Cũng không đến mức đó, vẫn còn cơ hội bù đắp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!