Muốn thấu hiểu Đào Minh Chước, thật sự là việc chẳng dễ dàng gì.
Chỉ một câu "Muốn lên giường ngủ không", vậy mà Đào Minh Chước lại phải mượn đủ cớ quanh co vòng vèo, phải trải qua vô số bước đệm mới có thể nói ra khỏi miệng.
Kinh Từ nhịn cười, sau cùng đáp: "Được."
Kinh Từ trước tiên đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh thấy Đào Minh Chước vẫn đang ngồi trên giường nghịch điện thoại thì thoáng do dự, sau đó quyết định sẽ sấy tóc trước.
Chất lượng khách sạn không quá tốt, chỉ chỗ bên cạnh bàn làm việc mới có ổ cắm điện.
Sau khi tắt máy sấy, Kinh Từ vẫy chiếc máy sấy trong tay, hỏi Đào Minh Chước trên giường: "Cậu có muốn sấy tóc không?"
Đào Minh Chước thoáng đứng hình, ngơ ngác ngước lên nhìn Kinh Từ. Cậu không nói năng gì một lúc rất lâu, dường như đang trải qua một trận chiến tâm lý đầy cam go.
Mãi sau, Kinh Từ mới nghe thấy cậu ấy đáp: "…. Đư, Được."
Đào Minh Chước chậm chạp xuống giường, đi tới trước mặt Kinh Từ.
Kinh Từ đang chuẩn bị đặt máy sấy vào tay Đào Minh Chước, nhưng rồi lại trông thấy Đào Minh Chước bặm môi, trực tiếp kéo chiếc ghế phía trước bàn ra, sau đó cứ vậy ngồi xuống.
— Hơn nữa còn ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối.
Kinh Từ: "…?"
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu thanh niên trước mặt một lúc lâu, Kinh Từ mới bừng tỉnh nhận ra, Đào Minh Chước lại một lần nữa hiểu nhầm ý của anh rồi. Không biết vì sao, kể cả lần ăn kem ở phố ẩm thực trước đó, Kinh Từ phát hiện Đào Minh Chước dường như luôn hiểu nhầm lời anh nói, hơn nữa mỗi lần đều hiểu theo chiều hướng thân mật hơn.
Thế nhưng Kinh Từ không nói gì. Anh chỉ mỉm cười rồi cúi đầu, kiên nhẫn sấy khô tóc giúp Đào Minh Chước.
Một lúc sau, Kinh Từ tắt máy sấy, bảo: "Xong rồi."
Anh thấy Đào Minh Chước giơ tay lên vuốt tóc, nói rất nhỏ: "Cảm ơn."
Bình thường Kinh Từ ngủ không phải rất ngon giấc, thế nhưng tối nay lại khác. Anh cảm thấy bên cạnh luôn ấm nóng, như thể nằm ngủ cạnh anh là một túi sưởi không ngừng tỏa nhiệt. Tuy chiếc túi sưởi ngoại cỡ này cả đêm không ngừng trằn trọc bên cạnh nhưng Kinh Từ lại thấy an tâm một cách lạ lùng. Anh ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tỉnh giác, Kinh Từ cảm thấy khoan khoái và dễ chịu hiếm thấy.
Ngược lại, Đào Minh Chước lại trông đầy vẻ mệt mỏi, dường như chẳng hề được "ngủ ngon giấc" như cậu đã nhắc tới suốt tối qua.
Bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước cứng đờ quay mặt qua chỗ khác: "Dương Khả Ninh vừa nhắn tin trên WeChat cho tôi, kêu hai chúng ta mau thử trang phục đi."
Kinh Từ gật đầu, đáp: "Được."
Đào Minh Chước nhận được một bộ đồng phục kỵ sĩ theo phong cách châu Âu. May mà hai nhân vật game này đều có tạo hình tóc đen, vậy nên không cần đội bộ tóc giả màu vàng kim với những gợn sóng lớn có phần "ố dề" giống như Dương Khả Ninh.
Dương Khả Ninh dùng keo xịt tóc, trực tiếp vuốt ngược tóc của Đào Minh Chước ra sau, kết hợp với bộ đồng phục bảnh bao, tạo nên hình tượng một chàng trai cao ráo, anh tuấn với đường nét khuôn mặt sắc bén. Dương Khả Ninh ngắm nghía rồi đánh giá: "Trông bóng bẩy lắm, mẹ rất hài lòng."
Đào Minh Chước: "… Bà có tin giờ tôi lập tức đi gội đầu không?"
Lúc Kinh Từ từ nhà vệ sinh bước ra, mắt Dương Khả Ninh lập tức loé sáng.
Dương Khả Ninh cảm thán: "Tôi đúng là có đôi mắt tinh tường! Không thể không nhắc tới đôi bàn tay khéo léo của tôi đã chỉnh sửa rất hoàn hảo, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vì eo của sếp Từ —"
Trước khi cô thốt ra bốn chữ "danh họa thế giới", Đào Minh Chước đã ho khan một tiếng thật dữ dội.
Kinh Từ khẽ mỉm cười.
Vì có thiết lập là anh em nên từ xa nhìn lại, trang phục của Kinh Từ và Đào Minh Chước trông rất giống nhau, nhưng cũng vẫn có thể nhìn ra được không ít điểm khác biệt từ các chi tiết: Ví dụ như phiên bản của Đào Minh Chước là kiểu nghiêm chỉnh, thẳng đuột, phần lớn được trang trí bằng kim loại hoặc đá quý; còn bộ của Kinh Từ lại có thiết kế hơi ôm eo, phụ kiện sử dụng nhiều chất liệu voan mềm mại hơn.
Kinh Từ giơ một sợi dây lụa mảnh dài màu đen trong tay tới trước mặt Dương Khả Ninh, mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi không rõ tác dụng của sợi ruy băng này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!