Đào Minh Chước cảm thấy bản thân không hiểu nổi thế giới này nữa rồi.
Cô nhỏ Dương Khả Ninh này bình thường hay om sòm chộn rộn, chẳng hề đáng tin, vậy nên dù cô có làm ra việc phi lý tới đâu thì trong mắt Đào Minh Chước cũng coi như hợp tình hợp lý.
Mặc dù việc mời lãnh đạo cấp cao cùng mình sắm vai nhân vật trong game có hơi "xởi lởi" quá mức. Song, bình thường Đào Minh Chước đã được chứng kiến độ si mê mà Dương Khả Ninh dành cho tựa game này, vậy nên tuy khá ngạc nhiên khi cô đưa ra đề nghị nhưng cậu cũng thấy không quá khó hiểu.
Chẳng qua, Đào Minh Chước không đời nào ngờ được, vì để có thêm thời gian ở bên cậu, Kinh Từ lại chấp nhận lời mời quá sức hoang đường này.
Hồi tưởng lại ánh mắt Kinh Từ khi nói chuyện với Dương Khả Ninh cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, Đào Minh Chước chắc như đinh đóng cột rằng, anh nhận lời mời của Dương Khả Ninh nhất định là vì cậu.
Đào Minh Chước rầu rĩ vô cùng.
Sao anh ấy lại thích mình đến thế chứ? Đào Minh Chước hoang mang nghĩ.
Tuy trước đây cậu đã cảm nhận được điều này trong những tiểu tiết từ đủ mọi phương diện, thế nhưng không ngờ Kinh Từ… lại bằng lòng làm tới mức này?
Hơn nữa khi Dương Khả Ninh hưng phấn tới mất kiểm soát ý thức, buột miệng nói ra câu "coi sếp Kinh như vợ ông", biểu cảm trên mặt Kinh Từ vô cùng bình tĩnh.
Đào Minh Chước thường có suy nghĩ, rõ ràng Kinh Từ đang theo đuổi cậu nhưng lúc nào anh cũng có thể tỏ ra ung dung, điềm tĩnh như vậy. Ngược lại cậu thì…
Thế là Đào Minh Chước thầm hạ quyết tâm, trong ba ngày ở chung này, cậu nhất định phải tỏ ra bình tĩnh hơn Kinh Từ gấp trăm lần.
Song, lý tưởng thì mãi mãi tươi đẹp. Khi ba người bọn họ đặt chân tới khách sạn tại thành phố A, Đào Minh Chước là người không trụ được đầu tiên.
"Sao chỉ còn hai phòng?" Đào Minh Chước hỏi, không sao tin nổi.
Fes anime được tổ chức ở ngoại ô thành phố A, vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh. Vì để tiện cho việc đi lại ngày hôm sau, Dương Khả Ninh đã chọn đặt phòng tại một khách sạn nhỏ gần đó.
Vì fes anime lần này rất thu hút, du khách tới tham gia cũng đông, thêm vào đó việc bàn giao quản lý của khách sạn nhỏ rất hỗn loạn. Vậy nên khi ba người tới nơi rồi mới biết có vài đơn đặt phòng bị trùng lặp, chỉ còn lại hai căn phòng lớn.
Trước khi xuất phát, vốn Kinh Từ đề nghị ở tại khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố A, sáng sớm gọi tài xế lái xe một tiếng chở họ tới khu tổ chức fes.
Thế nhưng, đề nghị này đã bị Đào Minh Chước khước từ.
Cậu cảm thấy bản thân đã nợ Kinh Từ quá nhiều bữa cơm cũng như ân tình, hơn nữa hiện tại đang trong quá trình từ từ trả dần, tuyệt đối không thể kéo thêm Dương Khả Ninh cùng rơi xuống nước, chiếm hời từ anh.
Dương Khả Ninh là người đặt phòng khách sạn. Xảy ra sự cố như này, cô vô cùng áy náy, gào khóc: "Xin lỗi sếp Kinh, đều do lỗi của tôi. Vốn tôi đã nợ sếp một ân huệ lớn tựa trời biển… Tối nay, tối nay để tôi ra ngủ ngoài đường hu hu hu hu…"
Kinh Từ thấy Dương Khả Ninh thật sự có ý định kéo vali ra khỏi khách sạn thì vội kéo cô lại, dở khóc dở cười: "Sao có thể để con gái như cô một mình ngủ ngoài đường được. Huống chi đây là lỗi của bên khách sạn, không phải lỗi của cô." Anh nhẹ nhàng an ủi: "Không sao."
Dương Khả Ninh khịt mũi, trái nhìn Kinh Từ, phải nhìn Đào Minh Chước, bắt đầu chọt ngón tay vào nhau: "Vậy, vậy hai người phải làm sao đây…"
"Bọn tôi có thể ngủ chung một giường, không vấn đề gì." Kinh Từ quay sang, nhìn về hướng Đào Minh Chước: "Đúng không?"
Thật ra sớm từ khi nhân viên khách sạn báo chỉ còn lại hai phòng, Đào Minh Chước đã đoán trước được kết cục này. Thế nhưng giây phút nghe chính miệng Kinh Từ nói ra, cổ họng cậu vẫn chợt thắt lại.
Mãi một lúc Đào Minh Chước mới chuyển tầm mắt, "Ừm" một tiếng cứng nhắc.
Tốc độ đổi mặt của Dương Khả Ninh nhanh như chớp. Sau khi vấn đề được giải quyết, cô lập tức hớn hở mở vali ngay tại chỗ, lấy ra hai túi đồ được đóng gói cẩn thận, một túi ném thẳng vào lòng Đào Minh Chước, túi còn lại được cô kính cẩn dâng bằng hai tay đến trước mặt Kinh Từ.
"Sếp Kinh vất vả rồi." Dương Khả Ninh nói với giọng đầy nhiệt huyết: "Đây là trang phục hai người cần mặc vào ngày mai, tạo hình tóc thì mai đến giờ tôi sẽ hỗ trợ hai người làm. Chúc hai người có một buổi tối tuyệt vời!"
Câu cuối Đào Minh Chước nghe sao cũng thấy kỳ kỳ.
Có điều, tối nay mình phải ngủ chung giường với Kinh Từ. Cậu lập tức hoảng hốt nghĩ.
Nhận ra điều này, Đào Minh Chước vô cùng bối rối. Quãng đường từ thang máy đến trước cửa phòng chưa đầy năm phút nhưng trong đầu cậu đã lóe lên vô số khả năng có thể xảy ra.
Đào Minh Chước nhìn bóng lưng Kinh Từ, hít một hơi thật sâu, rồi quyết định làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!