*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Minh Chước cảm thấy trái tim mình tựa như hạt châu nhỏ xâu trên sợi dây, mà sự tồn tại của Kinh Từ giống như một bàn tay có thể điều khiển hạt châu ấy. Vì thế mọi sự lên xuống trong cảm xúc của cậu đều phụ thuộc vào từng lời nói, từng hành động của anh.
Sau cùng, Đào Minh Chước không hỏi Kinh Từ người đàn ông trong điện thoại là ai, vì cậu bực bội nhận ra, bản thân hoàn toàn không có tư cách để đặt câu hỏi đó.
Có điều, anh ấy quả nhiên vẫn rất thích mình. Đào Minh Chước nghĩ. Đi công tác ở nước ngoài vẫn nhớ tới mình, hơn nữa còn mua loại màu vẽ đắt tiền như vậy để làm quà, thậm chí việc đầu tiên sau khi xuống khỏi máy bay cũng là tới tìm mình.
Đào Minh Chước ngẩn người một lúc rồi cúi đầu, cẩn thận xé lớp vỏ bọc bên ngoài của hộp màu vẽ.
Cậu thật sự không nỡ dùng, dù sao màu vẽ cũng là thứ dùng một lần sẽ ít đi một chút. Sau cùng Đào Minh Chước quyết định, bản thân phải vẽ thứ gì đó thật đặc biệt, mang ý nghĩa kỷ niệm.
Ban đầu cậu định sẽ vẽ lại nhân vật game đầu tiên mà cậu đã độc lập đảm nhiệm thiết kế khi mới vào nghề.
Thế nhưng Đào Minh Chước phác thảo sơ qua hình khối rồi trầm tư ngắm nghía toan vẽ một lúc, vẫn cứ cảm thấy thiếu chút cảm giác.
Ngay sau đó, cậu hít sâu một hơi, lại giơ tay lên.
Đào Tuyết đi ngang qua cửa phòng vẽ, nhìn thấy Đào Minh Chước đang cầm bay vẽ[1], cẩn thận trét màu lên toan vẽ.
Đào Tuyết nhìn kỹ toan vẽ, kêu lên "Ôi chao".
Bình thường vẽ tranh mẫu cho khách hàng, Đào Minh Chước chủ yếu chỉ vẽ tranh phong cảnh với đường nét đơn giản. Thế nhưng lần này, Đào Minh Chước vẽ một bức chân dung có thể phô diễn kỹ thuật cũng như phong cách cá nhân của cậu, hơn nữa tranh vẽ… còn là góc mặt nghiêng của một người đàn ông.
Đó là một người đẹp khôi ngô tuấn tú với gương mặt tựa tranh vẽ. Đôi mắt người ấy như chứa đựng dòng nước trong veo và dịu dàng, mái tóc hơi rối bời vì gió thổi, miệng ngậm một điếu thuốc, đang ngước lên, như thể đang nhìn những người bên ngoài toan vẽ.
Đào Tuyết thấy người trong tranh trông khá quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.
Phát hiện Đào Tuyết đứng ở cửa, Đào Minh Chước lộ nét hốt hoảng hiếm thấy, chắn người trước toan vẽ như thể có chút chột dạ: "Vẽ, vẽ bừa thôi."
"Chị thấy hết rồi. Sao hôm nay lại vẽ anh chàng đẹp trai này vậy?" Đào Tuyết thuận miệng hỏi: "Hơn nữa lần này vẽ rất tỉ mỉ, có nguyên hình sao?"
Sau đó, Đào Tuyết trông thấy gương mặt em trai nhà mình thoắt cái đỏ lựng: "Không có, là nhân vật em tự nghĩ ra. Hơn nữa em đã nói rồi, em chỉ vẽ bừa thôi!"
"Gào to tiếng như vậy làm gì?" Đào Tuyết nhìn cậu khó hiểu: "Chị có ngu đâu. Em vẽ bừa hay vẽ nghiêm túc, nhẽ nào chị nhìn không ra?"
"Vẽ xong rồi thì đừng đứng đó nữa, mau ra quét phòng ngoài cho chị." Cô nói.
Trước giờ Đào Minh Chước chưa từng cãi thắng Đào Tuyết, thêm vào đó hiện tại Đào Tuyết đang mang bầu, cậu càng chẳng dám đáp trả dù chỉ một câu.
Trước khi rời đi, Đào Tuyết trông thấy Đào Minh Chước nhấc bức tranh kia khỏi giá vẽ, cẩn thận đặt vào trong góc.
Đào Tuyết nhìn chằm chằm bức tranh đó một lúc. Cô suy nghĩ một chốc, cảm thấy tác phẩm đẹp như vậy nhất định có thể thu hút không ít khách hàng, bèn quyết định gọi người tới đóng khung, rồi đặt ở vị trí chính giữa của phòng vẽ...
Đào Minh Chước và Kinh Từ vẫn giữ mối quan hệ bạn ăn có phần đặc biệt này.
Thật ra kế hoạch "gây thất vọng" của Đào Minh Chước đã bị gác lại rất lâu. Chẳng qua, không biết vì sao, cậu lại hoàn toàn chẳng có hứng thú để bắt đầu lại, cũng đã không còn tâm thế quyết liệt, muốn vạch rõ quan hệ với Kinh Từ như lúc đầu nữa.
Thôi, thôi. Đào Minh Chước tự nhủ thầm. Dù sao cũng chỉ là ăn uống. Một người là ăn, hai người cũng là ăn, có khác biệt gì lớn sao?
Thứ Hai, sau khi tan làm, Đào Minh Chước dọn dẹp mặt bàn, chuẩn bị xuống tầng gặp Kinh Từ rồi đi ăn tối.
Vừa đứng dậy thì cậu nhìn thấy Dương Khả Ninh đang mất hồn mất vía, ngồi ngơ ngác ở chỗ bàn làm việc.
Chẳng mấy khi bắt gặp cảnh tượng như này, vì Dương Khả Ninh luôn là người phóng đi nhanh nhất sau khi hết giờ làm. Vậy nên Đào Minh Chước thoáng sửng sốt, hỏi: "Có chuyện gì thế? Bà như này là sao vậy?"
"Hứa Dịch chuồn rồi." Dương Khả Ninh lẩm bẩm: "Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Sống trên đời, tất cả chỉ là hư vô mà thôi…"
Đào Minh Chước cảm thấy Dương Khả Ninh hiện đang nói chuyện với cậu không còn là bản thân cô nữa, mà chỉ là một chiếc vỏ rỗng không hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!