Chương 18: Xoa đầu

Lần này tới nước U, Kinh Từ có rất nhiều việc cần xử lý.

Mục đích chính của lịch trình lần này là đàm phán hợp tác dự án mới cùng một công ty game bản địa. Lý Vũ Phách đang đi du lịch vòng quanh thế giới cùng bạn gái vừa khéo cũng tới nước U. Hai người họ đã không gặp nhau mấy tháng trời nên cũng muốn gặp mặt một buổi.

Sáu ngày đã là khoảng thời gian mà Kinh Từ cố gắng rút ngắn nhất có thể. Khoảng thời gian này nói dài không dài, nhưng có thể khiến mối quan hệ mới hình thành gần đây nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

Lý Lam và ông chủ cơ sở thú nuôi chuyên nghiệp có quan hệ rất thân thiết, kế hoạch ban đầu của Kinh Từ thật ra là sắp xếp cho Ôn Thái Y ở đấy. Nhưng rồi cuối cùng, Kinh Từ chọn giao Ôn Thái Y cho Đào Minh Chước chăm sóc, để giữ lấy một sợi dây liên kết cho hai người có cơ hội tiếp tục duy trì liên lạc.

Kinh Từ cảm thấy, Đào Minh Chước là một người kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị.

Hôm ấy, sau khi phần kem trong tay bị cắn mất một miếng to, Kinh Từ ngây người hồi lâu, mới nhận ra Đào Minh Chước hẳn đã hiểu nhầm ý của anh.

Sau khi phát hiện ra, Kinh Từ phải cố nén nụ cười trên mặt.

Anh còn để ý thấy, sau khi ăn xong miếng kem đó, tuy ngoài mặt Đào Minh Chước tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhưng lại không ngừng trộm quan sát hành động của anh qua khóe mắt.

Kinh Từ biết, nếu anh không ăn tiếp, Đào Minh Chước đang căng thẳng kia sẽ nhận ra bản thân đã hiểu nhầm. Với sự hiểu biết của Kinh Từ về Đào Minh Chước trong thời gian qua, có lẽ mặt cậu sẽ lập tức đỏ phừng đến mức không tưởng tượng nổi.

Vậy nên tới cuối, Kinh Từ vẫn ăn hết phần kem đó.

Bữa tối đầu tiên sau khi hạ cánh tại nước U, Kinh Từ vẫn chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào. Anh bắt đầu nhớ nhung thời gian ăn cùng Đào Minh Chước.

Chẳng qua anh thật sự có chút không rõ, thứ hiện tại bản thân đang nhớ nhung rốt cuộc là cảm giác có thể ăn uống ngon miệng, hay là sự thư thái và nhẹ nhõm khi ăn cùng Đào Minh Chước.

Khách sạn Kinh Từ ở do Lý Vũ Phách sắp xếp. Chiều hôm thứ hai, anh có cuộc họp cùng đối tác, Lý Vũ Phách rảnh rỗi không việc gì làm, bèn quyết định cũng sẽ tham gia cùng.

Lý Vũ Phách đã trút bỏ trạng thái làm việc một thời gian dài. Sau khi không còn thư ký, y rất lơ đãng trong cuộc sống, trí nhớ không khác gì cá vàng: "Tiểu Từ, cuộc họp vào một rưỡi chiều ngày kia phải không?"

Bàn tay đang gõ bàn phím của Kinh Từ khựng lại: "Là ngày mai."

Một lúc sau, Lý Vũ Phách "À" lên một tiếng, lại hỏi: "Là ba rưỡi chiều mai đúng không?"

Kinh Từ thở dài: "Một rưỡi chiều."

Đến khi chuẩn bị rời khỏi phòng, Lỹ Vũ Phách lại hỏi: "Xác nhận lần cuối, là năm giờ chiều ngày kia đúng không?"

Kinh Từ: "…"

Trưa hôm diễn ra cuộc họp, Kinh Từ tắm trước một lượt. Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị sấy tóc, anh lại phát hiện màn hình điện thoại của mình lóe sáng.

Mở điện thoại lên, trông thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Đào Minh Chước.

Kinh Từ cảm thấy có lẽ Đào Minh Chước có việc gì gấp, vội vàng choàng tạm áo tắm rồi gọi lại cho cậu.

Hai người chưa nói được mấy câu, Lý Vũ Phách đã tùy tiện quẹt thẻ trực tiếp vào phòng. Kinh Từ bất lực, dù sao từ bé đến lớn cách hai người ở chung vẫn luôn như vậy.

Sau khi nói vài câu cho xong chuyện với Lý Vũ Phách, Kinh Từ quay lại, hỏi Đào Minh Chước: "Xin lỗi, vừa rồi cậu nói gì cơ?"

Thế nhưng người ở phía bên kia màn hình lại im lặng rất lâu.

Ngay khi Kinh Từ tưởng rằng tin hiệu không tốt, Đào Minh Chước mới chậm chạp lên tiếng: "Hôm nay, sau khi tan làm… tôi dẫn Ôn Thái Y đi dạo ở công viên gần nhà. Nó gây gổ với một con Chihuahua, có lẽ làm nứt móng rồi."

Kinh Từ sửng sốt, hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"

Đào Minh Chước "Ừm" một tiếng rồi chuyển góc ống kính, hướng về phía chú chó Alaska đang nằm úp sấp trên sàn nhà.

Kinh Từ khá hiểu cún nhà mình. Anh nhìn chằm chằm chỗ màu đỏ trên móng của Ôn Thái Y một lúc, nói: "Cậu có thể lấy một tờ giấy ướt, thử lau chỗ vệt máu đó được không?"

Đào Minh Chước khẽ đáp. Một lúc sau, có tiếng sột soạt truyền lại từ phía bên kia màn hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!