Chương 17: Áo choàng tắm

Khoảnh khắc trông thấy Kinh Từ đưa kem tới trước mặt mình, Đào Minh Chước thừa nhận bản thân có chút hoảng hốt.

Tuy nói không rõ tiếng nhưng hành động đưa kem tới trước mặt cậu của Kinh Từ lại rất rõ ràng, cùng lúc đó anh còn không ngừng dùng ánh mắt và ngón tay ra dấu kêu cậu dựa vào gần hơn.

Đào Minh Chước kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng rồi lại cảm thấy hình như cũng không phải bất hợp lý.

Cậu cảm thấy Kinh Từ hẳn cũng đã lấy hết can đảm mới đi một bước này, nếu cậu lạnh lùng từ chối thì nhất định sẽ trở nên vô cùng gượng gạo.

Kem của anh ấy sắp chảy rồi nên mình giúp anh ấy một chút thôi, hơn nữa lãng phí thực phẩm là không tốt, chỉ vậy mà thôi. Đào Minh Chước tự nói với mình.

Miếng kem đó cắn vào trong miệng vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngậy. Thế nhưng sau khi nuốt xuống, Đào Minh Chước lại cảm thấy cổ họng mình như bốc cháy.

Bầu không khí lập tức trở nên im ắng.

Sau khi đứng thẳng dậy, Đào Minh Chước chẳng dám nhìn vào mắt Kinh Từ, chỉ nói: "…Trong khu nghỉ có ghế dài, hay ngồi tạm một lúc để ăn?"

Một lúc sau, cậu nghe thấy Kinh Từ trả lời: "Được."

Hai người ngồi xuống băng ghế dài, vai kề vai. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vết nứt trên mặt đất. Kinh Từ ngồi im lặng bên cạnh cậu, tiếp tục ăn bánh nếp trong tay.

Lúc sau, Kinh Từ cuối cùng cũng ăn hết xâu bánh nếp đó.

Đào Minh Chước không kìm được, lén lút quan sát hành động của anh qua khóe mắt, chỉ thấy Kinh Từ cầm cốc kem trong tay lên, nhìn chỗ cậu vừa cắn một lúc.

Sau đó anh cúi đầu, tiếp tục ăn cốc kem đó.

Đào Minh Chước cảm thấy tay mình run nhẹ. Cậu cố ép bản thân không được nghĩ ngợi, quay đầu đi, không nhìn tiếp nữa.

Điện thoại trong túi quần rung lên.

Mở điện thoại lên coi, là tin nhắn WeChat Dương Khả Ninh gửi tới. Nhấn vào khung trò chuyện của hai người, Đào Minh Chước trông thấy một đoạn tin nhắn thoại dài sáu mươi giây.

Đầu Đào Minh Chước đau như búa bổ, không rõ một người có tay có chân hà cớ gì cứ nhất định phải gửi tin nhắn thoại. Cậu đang chuẩn bị mở chế độ chuyển đổi tin nhắn thoại sang văn bản, nhưng rồi bất cẩn chạm vào màn hình, trực tiếp ấn bật tin nhắn thoại.

Chất giọng the thé của Dương Khả Ninh có sức xuyên thủng cực kỳ mạnh mẽ: "Anh Tiểu Đào ơi ~ Tuần sau anh có rảnh không ~ Nếu rảnh có thể đi fes anime giúp em gái  không —"

Đôi con ngươi của Đào Minh Chước lập tức giãn to, vội vàng tắt tin nhắn thoại.

Quay sang, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Kinh Từ, Đào Minh Chước đột nhiên cảm thấy mồm miệng khô khốc: "Tôi…"

Kinh Từ đặt cốc kem trong tay xuống, mỉm cười, chỉ bảo: "Quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt."

Đào Minh Chước đứng hình.

Nét mặt Kinh Từ rất bình tĩnh, nơi đáy mắt là nét cười nhã nhặn, chẳng thể nhìn ra manh mối nào, nhưng Đào Minh Chước lại cứ cảm thấy có điểm gì không đúng.

Đào Minh Chước đắn đo lên tiếng: "Không phải đâu, con nhóc này lúc nào cũng không biết lớn nhỏ. Có việc cần nhờ tôi thì mồm miệng ngọt ngào hơn bất kỳ ai, chứ lúc bình thường ở công ty toàn độp chát với tôi."

Kinh Từ "À" một tiếng, bảo: "Vậy à."

"Bình thường cũng không phải lúc nào cũng nói năng như vậy, phần lớn thời gian đều rất bình thường." Đào Minh Chước cũng không rõ bản thân đang giải thích cái gì, nhưng cứ cảm thấy mình nên nói gì đó.

Kinh Từ mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì tiếp.

Hai người ngồi sóng vai, im lặng một chút, sau đó lên tiếng cùng lúc.

Đào Minh Chước: "Thật ra —"

Kinh Từ: "Tuần sau —"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!