Chương 16: Kem

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn mưa lớn cũng chẳng thể ngăn cản mọi người lao tới với đồ ăn ngon. Phố ẩm thực trong mưa đêm vẫn đông đúc, tấp nập.

Bạt che mưa được căng ra, những chiếc đèn đường ánh cam ấm áp bừng sáng. Trong không khí phảng phất hương thơm của thức ăn, hòa quyện cùng mùi nước mưa thoang thoảng, khiến người ta càng thèm ăn hơn.

Hai người trước tiên xếp hàng ở quán móng heo nướng[1] được Đào Minh Chước cực lực đề cử.

Trong lúc chờ đồ ăn, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước hỏi mình: "Có món nào anh muốn ăn không? Lát tôi đi xếp hàng giúp anh."

Kinh Từ lắc đầu, đáp: "Tôi chưa tới đây bao giờ, chắc vẫn phải làm phiền cậu giới thiệu thôi."

Giọng Đào Minh Chước đầy ngạc nhiên: "Thật sự có người bản địa chưa từng tới phố ẩm thực này sao?"

Kinh Từ không nói gì, chỉ kiên nhẫn giải thích: "Vì trước khi tôi ra nước ngoài thì nơi đây vẫn còn là một công viên mở cửa miễn phí cho mọi người."

Đào Minh Chước: "…Không sao, vậy anh cứ đi theo tôi là được, chỗ này nhiều món ngon lắm."

Kinh Từ mỉm cười ấm áp với cậu: "Cảm ơn."

Đào Minh Chước "Ừ" một tiếng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Vì sự chênh lệch trong thể hình của hai người, áo khoác của Đào Minh Chước có hơi rộng trên người Kinh Từ, đặc biệt là phần ống tay, gần như che kín bàn tay của Kinh Từ.

Kinh Từ thoáng do dự, lo lát nữa nước xốt trong món ăn sẽ dính lên cổ tay áo, bèn cẩn thận xắn tay áo lên.

Trong mắt Kinh Từ, Đào Minh Chước là một sự tồn tại có chút khác biệt. Trước mặt Kinh Từ, cậu luôn tỏ ra gượng gạo nhưng cũng dường như không kiềm chế được mà quan tâm tới anh. Như thể luôn đang kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, khi Đào Minh Chước thể hiện sự quan tâm, luôn trông thật vụng về và lúng túng. Da mặt cậu cũng hơi mỏng, lần nào cũng ngắc ngứ nói chưa được hai câu thì mặt và tai đã đỏ lựng rồi.

Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước đang đi phía trước. Chàng trai có dáng người cao ráo và săn chắc, trong tay cầm món ăn đường phố nóng hôi hổi. Vì áo khoác đã đưa anh nên lúc này cậu chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng ngắn tay, đường nét cơ bắp trên cánh tay lộ ra ngoài rất đẹp.

Kinh Từ chuyển dời tầm mắt.

Thật ra ban đầu, trong kế hoạch của Kinh Từ, anh chỉ muốn giữ quan hệ bạn ăn đơn thuần khi ở công ty với Đào Minh Chước.

Lý do không cho Đào Minh Chước biết về bệnh tình của mình, trước hết là vì Kinh Từ không muốn dùng cái gọi là "bệnh" này để ràng buộc đối phương. Anh không muốn Đào Minh Chước coi việc ăn cùng mình là một trách nhiệm buộc phải thực hiện, để cậu có thể dùng bữa trong trạng thái thoải mái nhất, từ đó đạt được hiệu quả "đưa cơm" tốt nhất.

Hơn nữa, suy xét tới việc xung quanh Đào Minh Chước có không ít bạn bè và đồng nghiệp, có khả năng sẽ để lộ bệnh tình của anh ra bên ngoài. Đây cũng là tình huống mà Kinh Từ không muốn thấy.

Kinh Từ chưa từng lường trước được rằng, ngoài việc ăn uống, hai người sẽ lại tương tác nhiều thêm trong đời sống riêng tư.

Tối ở hộp đêm, sau khi bản thân chủ động công khai xu hướng tính dục, Kinh Từ từng cho rằng Đào Minh Chước sẽ lựa chọn giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Dù sau Kinh Từ cũng nhớ rõ, trước đây chính miệng Đào Minh Chước từng kể với anh rằng cậu đã có "người trong lòng". Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu từ chối ăn trưa cùng anh khi trước.

Trước đây Kinh Từ vẫn luôn cho rằng, người trong lòng của Đào Minh Chước hẳn là cô gái lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cậu, cười đùa ầm ĩ với cậu.

Kỳ lạ là, trai thẳng thông thường khi gặp tình huống như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có chút phản ứng không được thoải mái. Thế nhưng Đào Minh Chước không chỉ nhanh chóng chấp nhận, mà trong mấy ngày nay ở bên cạnh anh cũng không hề lộ vẻ ngại ngần hay mất tự nhiên.

Chuyện này khiến Kinh Từ có chút mông lung.

Trong lúc thất thần, anh nghe thấy Đào Minh Chước hỏi: "Khoai tây lốc xoáy[2]?"

Kinh Từ hoàn hồn, đáp: "Cũng được."

Đào Minh Chước hỏi tiếp: "Thêm một xúc xích nhé?"

Kinh Từ: "Được."

Đào Minh Chước dường như nắm rất rõ về khu phố ẩm thực mới mở này. Cậu dẫn Kinh Từ đi xuyên qua đám đông một cách thông thạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!