Bữa đêm hôm đó hai người ăn hết tổng cộng một tiếng đồng hồ, Đào Minh Chước cứ cằm đầu ăn liền ba bát cháo to oạch.
Sau khi về tới nhà, cậu ôm bụng nằm ngẩn ngơ trên giường, hình ảnh trong vòng mười mấy phút khi Kinh Từ và cậu đứng trong góc nhỏ không ngừng hiện lên trong đầu.
Khi ấy lòng bàn tay Kinh Từ lành lạnh. Anh đưa tay đỡ mặt cậu, hơi ngửa đầu, giống… giống như chuẩn bị chủ động hôn.
Đào Minh Chước giơ tay, chạm vào má mình.
Có phải anh ấy cố tình làm vậy không? Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ. Có phải anh ấy biết bản thân đẹp trai, nên cố tình làm hành động ấy, lại gần mình như vậy, là để được thấy bộ dạng hốt hoảng của mình phải không?
Đi ăn ở quán vỉa hè chỉ có cậu bị cay, diễn trò hút thuốc thì gậy ông đập lưng ông, tới hộp đêm kết quả vẫn là bị sờ mặt, Đào Minh Chước cảm thấy kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.
Cậu phát hiện những kế hoạch "gây thất vọng" mà cậu đã dày công trù tính sẽ chỉ luôn phản tác dụng với Kinh Từ, bèn quyết định trước tiên sẽ tạm ngừng một thời gian.
Đào Minh Chước cho rằng do tin tình báo mà Lương Kinh Kinh cung cấp cho cậu có sai lệch lớn. Cậu quyết định sau hôm nay sẽ cẩn thận quan sát khi ở bên cạnh Kinh Từ, sau đó chậm rãi nghiên cứu đối sách có tính mục tiêu hơn.
Thế nhưng Đào Minh Chước nào ngờ được, nhà dột còn gặp mưa đêm, bản thân cậu có lẽ còn xui xẻo hơn tưởng tượng.
Hơn nữa, lần này còn theo đúng nghĩa đen – một cơn mưa thật sự.
Tối thứ Hai, Đào Minh Chước rủ Kinh Từ đi ăn thử tại một khu phố ẩm thực mới mở trong thành phố. Vì phố ẩm thực cách đó rất gần, lại đông người lui tới, cực kỳ dễ tắc đường nên Đào Minh Chước đề xuất đi bộ. Quan trọng nhất là, cứ nghĩ đến việc tài xế của Kinh Từ kính cẩn mở cửa xe cho mình tại nơi như phố ẩm thực, cậu thà đi bộ thêm vài chục nghìn bước còn hơn.
Kinh Từ không có ý kiến gì khác, chỉ đáp lời một cách nhã nhặn: "Được."
Sau đó, vừa bước khỏi cửa công ty chưa đầy năm phút, trời đã bắt đầu trút mưa "lộp độp lộp độp" xuống nền đất. Hai người bị mưa xối mà ngơ ngác, sau cùng chỉ đành chật vật tìm một trạm xe buýt để ngồi tạm, chờ tới khi mưa ngớt.
Đào Minh Chước tức đến mức nói năng lộn xộn: "Tôi thề với trời, trước khi xuất phát tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, rõ ràng tuần này không mưa hôm nào cả…"
Người Kinh Từ ướt hơn Đào Minh Chước rất nhiều nhưng anh lại chẳng hề oán trách, chỉ dịu dàng an ủi: "Không sao, dự báo thời tiết cũng không chuẩn hoàn toàn."
"Chờ lát chắc sẽ ngớt." Anh mỉm cười, nói tiếp: "Không khí lúc trời đổ mưa thích thật đấy. Đã lâu lắm rồi tôi không được hít thở không khí trong lành như này."
Kinh Từ có EQ rất cao. Có lẽ anh nhìn ra được sự bồn chồn của Đào Minh Chước, nói vài câu tưởng chừng như vu vơ nhưng lại khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Đào Minh Chước vơi đi rất nhiều.
Mưa vẫn đang trút nước, hơn nữa còn chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại.
Đào Minh Chước đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi trông thấy Kinh Từ chợt quay đầu sang bên, che miệng và mũi, hắt hơi một cái. Cậu thấy Kinh Từ cau mày, sau khi ngừng lại được một lúc thì nói với giọng hơi khàn: "Xin lỗi."
Chóp mũi Kinh Từ ửng đỏ, hàng lông mi khẽ rung rất nhẹ, Đào Minh Chước trông thấy anh giơ tay còn lại lên dụi mắt.
Đào Minh Chước ngẩn người, đáp: "Không có gì."
Lúc này Đào Minh Chước mới để ý thấy, tình trạng của Kinh Từ không giống cậu, gần như đã ướt sũng. Vì vừa sang xuân, thời tiết dần ấm trở lại, cộng với việc nơi hai người định tới là phố ẩm thực nên Kinh Từ không mặc áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc sơ
-mi mỏng để ra ngoài. Còn Đào Minh Chước lúc rời công ty có mặc áo khoác. Vậy nên cho dù vừa nãy bị dính mưa thì cũng chỉ có tóc cậu bị ướt nước, cả người ít nhất vẫn ấm áp.
Có phải anh ấy… hơi lạnh không? Đào Minh Chước đắn đo nghĩ.
Đào Minh Chước lén nhìn Kinh Từ, phát hiện Kinh Từ rủ mắt, hơi rụt tay vào trong cổ tay áo.
Nhìn áo khoác trên người, Đào Minh Chước trầm tư suy nghĩ.
Cậu không hiểu nổi, sao người gặp phải mấy đề bài chí mạng như này luôn là cậu?
Việc Đào Minh Chước muốn làm rất đơn giản: Trả lại tiền ăn cho Kinh Từ, đồng thời cố gắng duy trì một khoảng cách xã giao không thân mật, không mập mờ với anh. Đương nhiên, trong thời gian này, nếu có thể khiến Kinh Từ ghét cậu hơn thì lại càng tốt.
Thế nhưng, giây phút này đây, nếu cậu chủ động đưa áo khoác cho Kinh Từ, quan hệ giữa hai người sẽ trở nên càng thêm mập mờ không rõ. Hơn nữa, một khi cậu làm vậy, vô hình trung sẽ giống như đang trao chút hy vọng nào đó cho Kinh Từ, có khác gì lũ đàn ông đểu cáng cứ lập lờ dây dưa tình cảm với người khác.
Thế nhưng nhỡ… nhỡ anh ấy thật sự lạnh lắm thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!