Chương 14: Thân mật

Đào Minh Chước lúc ấy suýt không kịp hoàn hồn.

Từ sớm đã biết Kinh Từ ôm phần tình cảm có chút khác biệt với mình, nên ban đầu Đào Minh Chước còn tưởng Kinh Từ đã điên cuồng tới mức kể với người khác rằng "Cậu ấy là bạn trai của tôi" những lúc riêng tư.

Người bình thường gặp kiểu chuyện "ăn không nói có" như này có lẽ cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng Đào Minh Chước khi ấy chỉ cảm thấy mặt mình như bốc cháy không cách nào ngăn cản.

Sau khi ép bản thân bình tĩnh lại, Đào Minh Chước lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Kinh Từ và người đàn ông xa lạ kia, lập tức nhận mọi chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Bầu không khí giữa Kinh Từ và người đàn ông đó căng như dây đàn, hơn nữa Đào Minh Chước rất hiếm khi thấy Kinh Từ cau mày hay nói với giọng lạnh tanh như lúc này.

Đào Minh Chước nghe thêm chút nữa, lập tức nhận ra, "bạn trai" có vẻ như chỉ là cái cớ Kinh Từ dùng để chặn miệng người đàn ông kia. Thế nhưng câu "Anh ấy là cấp trên của tôi" vừa rồi của cậu lại mâu thuẫn với cái cớ của anh, từ đó gián tiếp khiến Kinh Từ rơi vào tình thế khó xử hiện tại.

Đào Minh Chước thật ra cũng không rõ giây phút đó bản thân rốt cuộc đã nghĩ gì. Cậu chỉ cảm thấy vốn dĩ là cậu lôi Kinh Từ tới chỗ này, hơn nữa Kinh Từ lúc này có vẻ rất khốn đốn. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải giúp anh đáp trả.

Vậy nên tới cuối Đào Minh Chước mới cắn răng, nói ra câu "Tôi chính là bạn trai cưng của Kinh Từ".

Việc Đào Minh Chước lên tiếng không nghi ngờ gì đã khiến cục diện xoay chuyển đôi chút. Nét mặt Diêu Liên Sâm lập tức cứng đơ.

Vì chính miệng Đào Minh Chước đã xác nhận nên dù có không cam tâm, Diêu Liên Sâm cũng chỉ có thể lúng túng nói: "… Vậy à."

Gã rõ ràng vẫn còn nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Đào Minh Chước, tiếp tục hỏi dồn một cách châm chọc: "Kỳ ghê. Đôi tình nhân các cậu cùng tới hộp đêm nhưng sao lại có một người ngồi cô đơn ở sofa vậy?"

Đào Minh Chước mấp máy môi. Lúc đang do dự nên trả lời như nào, cậu cảm thấy Kinh Từ ở phía sau đứng lên, bước tới bên cạnh mình.

Cậu nghe thấy Kinh Từ điềm tĩnh trả lời: "Vì tôi mệt, muốn ngồi nghỉ một mình một lúc."

"Nhưng em ấy cứ mãi không yên tâm với tôi nên mới quay lại tìm tôi." Kinh Từ quay mặt sang, nhìn vào mắt Đào Minh Chước: "Vừa hay, giờ anh nghỉ đủ rồi."

"Chúng ta đi thôi, Minh Chước." Kinh Từ nói.

Hơi thở của Đào Minh Chước khẽ khựng lại, một lúc sau mới gượng gạo "Vâng" một tiếng.

Thật ra đây là lần đầu tiên có người gọi tên Đào Minh Chước một cách thân mật như thế.

Đào Minh Chước là con thứ trong nhà, bố mẹ thường gọi cậu là "thằng Hai", Đào Tuyết thì sẽ gọi thẳng "thằng nhóc này, thằng nhóc kia". Các đồng nghiệp trong phòng như Dương Khả Ninh và Hứa Dịch phần lớn thời gian sẽ gọi cả họ cả tên của cậu, thi thoảng có việc cần nhờ mới gọi một tiếng "Tiểu Đào ơi".

Thế nhưng vừa rồi, khi Kinh Từ gọi cậu, anh dùng hai chữ "Minh Chước".

Chất giọng dịu dàng, phát âm rõ ràng, khoảnh khắc hai chữ có chút thân mật này lọt vào tai Đào Minh Chước, cậu cảm thấy tim mình dường như đã lỡ mất một nhịp.

Não Đào Minh Chước "đứng máy" mất một lúc. Cậu ngơ ngác đi theo Kinh Từ sang bên kia sàn nhảy, sau cùng tới một góc khá khuất tầm mắt.

Sau khi dừng bước, Kinh Từ quay đầu lại, lập tức nhíu mày.

Nhìn theo ánh mắt Kinh Từ, Đào Minh Chước lúc này mới phát hiện Diêu Liên Sâm vẫn đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai người bọn họ với ánh mắt u ám.

Kinh Từ trầm ngâm một chốc, chợt hỏi Đào Minh Chước: "Cậu có thể giúp tôi việc này không?"

Đào Minh Chước ngẩn người: "… Được."

Cậu thấy Kinh Từ gật đầu, nói: "Làm phiền rồi."

Đào Minh Chước còn chưa hiểu hai chuyện "giúp" và "làm phiền"  có thể liên quan gì với nhau, thì Kinh Từ ngẩng đầu, chạm một tay lên mặt Đào Minh Chước.

Anh cụp mắt, sau đó áp mặt bên tai Đào Minh Chước, nói một câu thật khẽ: "Xin lỗi."

Đồng tử của Đào Minh Chước chợt giãn lớn.

Hương thơm thanh nhẹ trên người Kinh Từ len vào khoang mũi, trong trẻo tựa như nước suối, rất phù hợp với con người anh, thế nhưng hơi thở của Đào Minh Chước lại trở nên dồn dập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!