Đào Minh Chước cảm thấy bản thân thật sự kiệt quệ rồi.
Cậu đã thử vô số cách để khiến Kinh Từ ghét mình, thế nhưng mỗi lần đều không biết gặp vấn đề ở bước nào mà toàn dẫn tới kết quả phát triển theo hướng cậu chưa từng tính đến.
Trong đầu Đào Minh Chước hồi tưởng lại vô số lần cảnh tượng Kinh Từ hút thuốc bên cầu.
Anh ta chắc chắn đang thả thính mình đúng không? Đào Minh Chước suy nghĩ trong ngỡ ngàng và không rõ. Nếu không sao lại áp sát vậy để xin lửa? Sao không dùng bật lửa?
Hơn nữa vì sao… vì sao dáng vẻ khi hút thuốc lại đẹp đến thế?
Đào Minh Chước thất thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Dương Khả Ninh ở phía sau bỗng gọi tên cậu: "Đào Minh Chước, cuối tuần có muốn đi tập cardio không, rèn luyện cơ thể chút?"
Lúc này Đào Minh Chước mới hoàn hồn.
Cậu không cách nào liên hệ từ "đi tập" với cái người một ngày ba ly trà sữa như Dương Khả Ninh, sững người một lúc: "… Bà là ai vậy?"
"Được rồi." Dương Khả Ninh cũng lười diễn tiếp: "Thật ra cuối tuần này Tiểu Hứa muốn đi quẩy nhưng mãi không rủ được ai, thêm một nam thì an toàn hơn chút nên ông đi cùng bọn tôi đi."
Đào Minh Chước: "Không đi."
Dương Khả Ninh dùng biện pháp khích tướng: "Hôm nay là bé ngoan Đào Minh Chước sao. Bé nói chị nghe năm nay bao tuổi rồi, năm sau đã lên lớp 6 chưa?"
Đào Minh Chước chẳng thèm đấu khẩu với cô.
"Ôi, sao giờ mọi người đều thiếu sức sống vậy?" Dương Khả Ninh đau đớn nói: "Chỗ hơi ồn ào chút là không chịu đi, chẳng có tí dáng dấp nào của giới trẻ cả…"
Nghe thấy bốn chữ "hơi ồn áo chút", Đào Minh Chước đột nhiên khựng lại, ngẩng phắt đầu lên.
"Chờ chút, tôi đi được." Đào Minh Chước nói: "Không chỉ đi được, tôi có lẽ còn có thể rủ thêm người cho bà."
Hôm sau, sau khi biết tin Đào Minh Chước đã thành công rủ được Kinh Từ đi cùng, Dương Khả Ninh đứng hình ở bàn làm việc trong trạng thái đồng tử giãn to trọn năm phút. Sau đó, một nụ cười khó lời miêu tả hiện lên trên khuôn mặt cô.
"Tiểu Đào à, ông là ân nhân của tôi." Dương Khả Ninh nói: "Ông có tin không, đám chị em lừa đảo kêu bản thân cuối tuần không rảnh của tôi, sẽ đột nhiên không hẹn mà cùng trống lịch?"
Tối thứ Bảy, bọn họ tập hợp ở cửa hộp đêm.
Đúng như Dương Khả Ninh đã dự đoán, mấy người chị em của cô không chỉ có mặt đầy đủ không thiếu một ai, mà ai nấy cũng trang điểm kỹ càng, ngay cả nét mặt e thẹn cũng y hệt nhau.
Kinh Từ đến trễ tầm mười phút. Anh nói: "Xin lỗi, đường hơi tắc."
Dương Khả Ninh xua mạnh tay: "Không sao đâu sếp Kinh. Vấn đề không phải ở sếp, rõ ràng là do đèn giao thông không biết điều!"
Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ khẽ mỉm cười.
Không rõ có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, cậu cảm thấy Dương Khả Ninh và đám chị em của cô cứ liếc về phía cậu và Kinh Từ một cách mờ ám, hơn nữa còn liên tục trao đổi ánh mắt với nhau trong im lặng.
Kinh Từ ăn mặc đơn giản và gọn gàng. So với phần đông đám người dày công làm đỏm trong hộp đêm, anh toát lên vẻ thuần thục và chín chắn, phong thái không chút th* t*c, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Hơn nữa sau khi vào hộp đêm, Đào Minh Chước phát hiện hôm nay bên tai phải của Kinh Từ có đeo một chiếc khuyên nụ nho nhỏ.
Trước đây cậu chưa từng để ý, hóa ra Kinh Từ có lỗ khuyên.
Đào Minh Chước không kiềm được nhìn thêm vài lần. Chiếc khuyên kia bằng bạc nguyên chất, mẫu thiết kế rất khiêm tốn. Ánh kim loại thoát ẩn thoát hiện, làm tôn lên nước da trắng của Kinh Từ.
Kinh Từ ngỏ ý, vì anh tới trễ nên hôm nay nhất định phải cho anh cơ hội mời mọi người. Sau đó anh trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới, hào phóng đặt rất nhiều rượu.
Có mấy cô gái lấy hết can đảm rủ anh cùng lên sàn nhảy, Kinh Từ mỉm cười rồi uyển chuyển từ chối: "Mọi người cứ chơi hết mình đi. Tôi ở bên này nghỉ một chút, trông túi giúp mọi người cũng được."
Giọng điệu dịu dàng mà lịch thiệp, cách cư xử mẫu mực không chỗ nào có thể bắt bẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!