Lương Kinh Kinh sắp gọn chỗ tài liệu đã in ấn xong xuôi, xoay người lại, thấy có chàng trai cao ráo đứng trước cửa.
Cô giật mình nhảy dựng, sau đó nghe thấy Đào Minh Chước gọi mình: "Thư ký Lương."
"À." Lương Kinh Kinh ngẩn người: "Là món… Là cậu à."
May Lương Kinh Kinh kịp thời phản ứng, lập tức nuốt xuống hai chữ "đưa cơm" đã gần thốt khỏi miệng.
Về Đào Minh Chước, Lương Kinh Kinh thật sự mang lòng cảm kích. Vì cô là người duy nhất nắm rõ bệnh tình của Kinh Từ, cũng là người duy nhất biết được sự xuất hiện của Đào Minh Chước đã mang tới niềm hy vọng to lớn tới nhường nào cho cuộc sống của Kinh Từ.
"Cậu tới tìm sếp Kinh sao?" Lương Kinh Kinh suy nghĩ, cười rạng rỡ và hỏi: "Sếp Kinh sắp có buổi họp. Hay một tiếng nữa cậu lại qua tìm anh ấy?"
Cô thấy Đào Minh Chước hơi khựng một chút rồi lắc đầu.
"Thật ra tôi tới tìm cô." Lương Kinh Kinh nghe thấy cậu ngập ngừng lên tiếng: "Tôi muốn tìm hiểu từ chỗ cô, trong cuộc sống hàng ngày… sếp Kinh có đặc biệt thích hay ghét cái gì không?"
Lương Kinh Kinh: "… Hả?"
"Hành động gây thất vọng" lần đầu của Đào Minh Chước có thể nói đã thất bại toàn tập. Cậu tổng kết các nguyên nhân dẫn tới thất bại của mình, cảm thấy chủ yếu vì bản thân chưa nắm rõ sở thích, sở ghét của Kinh Từ nên chưa đưa ra được phương án nhắm đúng mục tiêu, do vậy không thể khiến Kinh Từ ghét mình.
Sao anh ta tốt tính vậy chứ? Đến thế rồi sao vẫn không nổi giận? Đào Minh Chước không cách nào hiểu nổi. Cậu cảm thấy tình cảm Kinh Từ dành cho mình còn sâu đậm hơn cậu dự đoán.
Sau khi hút hết toàn bộ bịch sữa canxi AD, Đào Minh Chước cảm thấy mình cần bốc thuốc đúng bệnh.
Sau cùng, cậu quyết định không tiếp tục hành hạ lẫn nhau ở phương diện ăn uống này nữa. Người là sắt, cơm là thép, lãng phí thức ăn là hành động đáng xấu hổ. Cậu không muốn tiếp tục xảy ra sự cố giống vụ "cay đặc biệt" lần trước.
(Người là sắt, cơm là thép: thành ngữ của Trung Quốc, con người phải ăn cơm mới có sức, như sắt phải luyện thành thép mới cứng chắc)
Theo lời Lương Kinh Kinh, Kinh Từ rất tốt tính, bình thường hiếm khi tỏ rõ yêu ghét đối với điều gì.
"Nhưng nếu bắt buộc phải kể ra thì sếp Kinh không thích thuốc lá cho lắm." Lương Kinh Kinh ngẫm nghĩ, nói: "Ngoài ra, anh ấy thích những nơi yên tĩnh một chút. Về sở thích… thường anh ấy có nhờ tôi giúp đặt vé dự một vài buổi triển lãm, hẳn cũng chỉ có vậy thôi."
Đào Minh Chước quyết định sẽ tấn công vào từng điểm một.
Vậy nên, kế hoạch lần hai của Đào Minh Chước là ra sức phì phèo khói thuốc trước mặt Kinh Từ.
Trong thực tế cuộc sống, Đào Minh Chước ghét cay ghét đắng loại người hút thuốc ở nơi công cộng. Cậu cho rằng đây là loại hành vi cực kỳ ích kỷ, vừa hại mình vừa hại người. Cậu đắn đo rất lâu, sau cùng mới hạ quyết tâm.
Trên người Kinh Từ không có mùi khói thuốc, trong bàn làm việc cũng không có gạt tàn. Vậy nên Đào Minh Chước chắc chắn rằng Kinh Từ không hút thuốc, hơn nữa hẳn cũng là người sẽ không tìm "mồm bát hương" để làm người yêu.
Hai người hẹn tầm sáu giờ mỗi tối sẽ ăn tối cùng nhau, vậy nên hôm ấy sau khi hết giờ làm, Đào Minh Chước tạt qua cửa hàng tiện lợi dưới chân công ty.
Đào Minh Chước thật sự không biết chút gì về thuốc lá. Đối mặt với một tường xanh xanh đỏ đỏ đến hoa cả mắt, sau cùng cậu chọn một bao thuốc lá ngoại, giấu vào túi áo như kẻ trộm.
Đứng chờ ở cửa công ty thêm mười phút, Đào Minh Chước thấy Kinh Từ bước ra khỏi thang máy, đi tới trước mặt cậu.
Kinh Từ chào cậu: "Chào buổi tối."
Đào Minh Chước khẽ đáp rồi bảo: "Đi thôi."
Việc đi ăn chung cùng Đào Minh Chước đã trở thành niềm mong ngóng trong cuộc sống của Kinh Từ, bản thân Đào Minh Chước cũng đã trở thành động lực để Kinh Từ tới công ty đi làm.
Hôm nay bọn họ cùng ăn cơm rang.
Đào Minh Chước vừa và cơm trên đĩa vừa nói: "Cơm rang quán này ngon lắm, dùng tóp mỡ lợn, hơn nữa suất còn siêu lớn. Có phải ngon lắm không?"
Kinh Từ đáp: "Rất ngon."
Anh nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước, sau đó cúi đầu, cũng từ tốn ăn một miếng cơm rang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!