Chương 11: Cay đặc biệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Minh Chước chìm trong lo âu.

Kinh Từ rõ ràng là người chín chắn và lý trí. Thế nhưng Đào Minh Chước đâu ngờ được, trong chuyện tình cảm, anh lại là kiểu người sẽ chọn cách xử lý có phần cực đoan như vậy.

Vốn Đào Minh Chước chỉ cảm thấy sớm cắt đứt quan hệ giữa hai người là điều đúng đắn, nhưng cậu chưa bao giờ muốn làm tổn thương Kinh Từ.

Kinh Từ khi say rượu không còn kiềm chế lời nói và hành động bản thân như bình thường. Lúc này, mắt anh đỏ ngầu, giọng nói có phần yếu đuối, trông anh đang rất khó chịu.

Đào Minh Chước lo lắng vô cùng, đồng thời cậu cũng phát hiện ra một vấn đề kinh khủng khác.

Hôm nọ sau khi tan làm, Dương Khả Ninh dẫn Đào Minh Chước và Hứa Dịch tới một nhà hàng, nghe bảo là nhà hàng bếp riêng mới mở trong thành phố. Sau khi tới nơi, Đào Minh Chước nhận ra logo của nhà hàng. Đây là nhà hàng mà Kinh Từ đã đặt đồ cho cậu vào buổi trưa trước đó.

Tâm trí Đào Minh Chước như treo ngược cành cây suốt cả bữa ăn, chỉ kêu mọi người cứ tùy ý gọi đồ giúp mình. Đến lúc cuối thanh toán, cậu trông thấy một con số kinh hồn bạt vía trên hoá đơn.

Đào Minh Chước mắt chữ O, mồm chữ A: "Năm món mà đắt vậy sao?"

Dương Khả Ninh nhắc: "Be bé cái mồm được không? Đừng tỏ ra như người chưa trải sự đời như thế. Chỗ người ta là nhà hàng bếp riêng sang trọng, nếu không ông nghĩ vì sao tôi phải lôi hai ông đi cùng để còn chia bill?"

Đào Minh Chước nhìn chằm chằm hoá đơn: "108 tệ một con hàu sống?"

Hứa Dịch nói: "Chắc vì chất lượng tốt. Cỡ đúng là cũng khác hẳn hàu sống thông thường."

Dương Khả Ninh nhìn Đào Minh Chước đã hóa đá tại chỗ, lộ vẻ nghi ngờ: "Nãy lúc tôi hỏi ông ăn không, ông trả lời là thế nào cũng được, giờ có biểu cảm như này là có ý gì. Có phải muốn quỵt không hả cái tên này?"

Hứa Dịch ngồi bên cạnh mồ hôi tuôn như mưa: "Hai người đừng cãi nhau, đừng cãi nhau…"

Đào Minh Chước không thốt nổi lên lời.

Trong ký ức của Đào Minh Chước, hôm đó Kinh Từ gọi cho cậu nhiều hơn năm món. Hơn nữa cậu nhớ rõ rành rành rằng Kinh Từ đã gọi cả một hàu sống to đầy ắp, mà cậu lúc ấy đã húp ít nhất phải bảy, tám con.

Đây chỉ là một trong những bữa trưa Kinh Từ mời cậu ăn, hơn nữa còn rất nhiều món Đào Minh Chước không thể nhìn ra giá cả bằng mắt thường, càng đừng nhắc tới mấy món tôm to cá lớn vừa nhìn đã thấy đắt.

Đào Minh Chước nhận ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã hưởng rất nhiều từ Kinh Từ.

Cậu tưởng mình có thể thản nhiên coi Kinh Từ là phiếu cơm miễn phí, thế nhưng cơm ăn xong còn có thể tiêu hóa, chứ lương tâm cậu kiểu gì cũng nuốt không trôi.

Lại nghĩ tới việc hiện tại vì cậu mà Kinh Từ không ăn uống hẳn hoi, Đào Minh Chước lần đầu trong đời được trải nghiệm cảm giác tội lỗi gấp đôi.

Lúc tới văn phòng tìm Kinh Từ, Đào Minh Chước còn trông thấy trên tường là bức tranh sơn dầu cậu vẽ cho Kinh Từ. Chiếc burger cá chiên tròn tròn đó trông đến là kỳ quặc trong căn phòng làm việc được bài trí theo phong cách tối giản, thế nhưng Kinh Từ lại treo nó ngay chính giữa bức tường, ở vị trí chỉ liếc qua là thấy ngay sau khi bước chân vào cửa.

Lòng dạ Đào Minh Chước càng lúc càng xoắn xuýt, vậy nên sau cùng cậu vẫn thốt ra câu "Tôi có thể tiếp tục ăn trưa cùng anh, chẳng qua lần này nhất định phải do tôi mời" với Kinh Từ.

Tiền, Đào Minh Chước nhất định phải trả. Cảm xúc của Kinh Từ, cậu cũng cần quan tâm. Dù thế nào thì tối thiểu không được để anh tiếp tục hành hạ cơ thể chính mình.

Đồng thời, Đào Minh Chước đã có một kế hoạch.

Kế hoạch này có hơi ấu trĩ, nhưng đây cũng là cách duy nhất lúc này không làm tổn thương tới Kinh Từ.

Đào Minh Chước cảm thấy, Kinh Từ hiện tại cũng chỉ mới hiểu biết về mình ở bề nổi, cậu còn chưa cho Kinh Từ biết về tính cách cũng như phẩm chất của mình.

Vậy nếu như về sau lúc ở cùng với Kinh Từ, cậu cố tình có vài hành động hơi gây thất vọng thì có phải có thể khiến Kinh Từ nhận ra tính cách và quan điểm sống của hai người không hợp nhau, khiến anh nhận ra cậu không tốt như anh tưởng tượng hay không?

Cảm giác mới mẻ quả thật sẽ tạo một lớp kính lọc ngắn hạn. Thế nhưng, nếu cậu liên tục để lộ những khuyết điểm, kiểu gì cũng có ngày Kinh Từ không thể nào bao dung nổi nữa.

Vậy đến lúc ấy, hẳn là anh sẽ lựa chọn buông tay...

Và như thế, tối thứ Hai, cũng là thời gian ăn bữa tối đầu tiên mà hai người đã hẹn trước, Đào Minh Chước dày công chọn một địa điểm vô cùng "nặng ký".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!