Kinh Từ đã trải qua một tuần trong mông lung. Anh thật sự chẳng hề muốn dùng từ như vậy để miêu tả cuộc sống của mình, nhưng hiện tại dường như chỉ có từ "mông lung" có thể diễn tả một cách chính xác nhất về trạng thái của anh.
Vốn cường độ công việc cao đã khiến tinh thần Kinh Từ căng thẳng quá mức, càng tồi tệ hơn nữa là do không thể gặp Đào Minh Chước, anh đã bắt đầu quay về trạng thái không thể nuốt trôi thức ăn.
Thật ra nếu vẫn luôn ở trong trạng thái này thì có lẽ cũng không khó chịu đến vậy. Thế nhưng vì bản thân từng được nếm mùi hạnh phúc trong ngắn hạn khi có thể ăn uống bình thường nhờ vào Đào Minh Chước, vậy nên sự chênh lệch rõ rệt hiện tại mới càng khiến Kinh Từ khó có thể chịu nổi.
Anh như một cây khô héo đến cùng cực, vẫn luôn gắng vươn cành để hấp thụ nước, nhưng bây giờ lại phải kìm nén bản thân không được vươn mình về phía nguồn nước.
Vì không có cảm giác đói, Kinh Từ cần đặt chuông báo thức nhắc nhở bản thân ăn.
Anh treo bức tranh bánh burger mà Đào Minh Chước đã vẽ giúp mình trong phòng làm việc, khi ăn sẽ không ngừng ngẩng lên nhìn, hy vọng bản thân sẽ có cảm giác thèm ăn dù gì một chút.
Thế nhưng tranh vẽ suy cho cùng cũng chỉ là tranh vẽ, Kinh Từ vẫn ăn không nổi.
Kinh Từ có thể hiểu được lựa chọn của Đào Minh Chước, cũng không hy vọng đời sống xã giao của người khác bị ảnh hưởng vì mình, huống chi còn là đời sống tình cảm quan trọng như thế.
Anh cũng sẽ không giãi bày với Đào Minh Chước về căn bệnh của mình. Bởi vì một khi nói ra sẽ giống như anh đang đơn phương ràng buộc Đào Minh Chước bằng đạo đức, việc ăn cùng nhau đối với Đào Minh Chước sẽ mang thêm một tầng nghĩa "Anh ta bị bệnh, vậy nên mình phải ăn cùng anh ta, nếu từ chối thì là không biết cảm thông". Như vậy là rất bất công với Đào Minh Chước. Dù có thế nào, Kinh Từ cảm thấy không nên bắt người khác gánh vác thêm trách nhiệm chữa bệnh cho mình.
Mà tệ hơn nữa là trong bữa tiệc tối đó, Kinh Từ gặp phải một người quen cũ.
"Kinh Từ?" Diêu Liên Sâm gọi tên anh.
Trong những năm du học ở nước ngoài, Kinh Từ từng tham gia vào một vài dự án game, có quen biết một người cũng từng theo học chuyên ngành Công nghệ – Thông tin và có hứng thú với việc nghiên cứu, phát triển game giống anh – Diêu Liên Sâm.
Hai người khá ăn ý trong công việc, về sau Diêu Liên Sâm chủ động ngỏ ý muốn thử với Kinh Từ nên Kinh Từ và gã từng hẹn hò một thời gian ngắn.
Thế nhưng ở chung được một thời gian, Kinh Từ cho rằng hai người không hợp nhau nên anh lựa chọn cắt lỗ kịp lúc, sau cùng không để mối quan hệ phát triển tới mức người yêu.
Hầu hết những người tại buổi tiệc tối này đều làm trong các lĩnh vực liên quan, nên tuy gặp Diêu Liên San ở đây có hơi trùng hợp nhưng Kinh Từ cũng không quá bất ngờ.
Có lẽ vì tình trạng của Kinh Từ đã tệ đến mức nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, ánh mắt Diêu Liên San đầy sự dò xét: "Cậu từ chối tôi, chọn theo Lý Vũ Phách là để ép bản thân ra nông nỗi này sao?"
Tuy sau cùng không thể trở thành người yêu, Diêu Liên San vẫn đánh giá cao năng lực và thiên phú hơn người của Kinh Từ. Về sau, gã có mời Kinh Từ cùng tham gia nghiên cứu và phát triển một dự án mới trong nước nhưng cuối cùng bị Kinh Từ khéo léo từ chối.
Lý Vũ Phách mà Diêu Liên Sâm nhắc tới chính là Giám đốc trên danh nghĩa của công ty game nơi Kinh Từ làm việc.
Song, hầu hết mọi người không biết rằng, nếu truy ngược lại nguồn gốc, người sáng lập thật sự của công ty thực ra là Kinh Ngụy Tùng – cha ruột của Kinh Từ, còn Lý Vũ Phách thực ra là anh trai cùng mẹ khác cha của Kinh Từ.
Lý Lam từng một lần ly dị. Năm 35 tuổi, bà dẫn theo Lý Vũ Phách 9 tuổi kết hôn với Kinh Ngụy Tùng, ba năm sau khi kết hôn thì sinh ra Kinh Từ.
Kinh Ngụy Tùng là người hiền lành và kiệm lời. Thứ ông yêu nhất trong đời chỉ có lập trình và Lý Lam, ông đối xử với Lý Vũ Phách tốt như đối với con trai ruột.
Quan hệ giữa Lý Vũ Phách và Kinh Từ cũng hệt như anh em ruột. Lý Vũ Phách sở hữu tính cách dạn dĩ, phóng khoáng và vui tươi rất giống Lý Lam, còn sự cẩn trọng và dịu dàng của Kinh Từ lại giống Kinh Ngụy Tùng hơn. Tính cách của mọi người trong nhà tạo thành những cặp bù trừ hoàn hảo, chung sống rất hòa thuận.
Nhưng không may là năm Kinh Từ 13 tuổi, Ngụy Kinh Tùng đã qua đời vì căn bệnh ung thư, mà công ty của ông khi ấy mới vừa đặt những bước đi đầu tiên.
Kinh Từ lúc đó vẫn còn quá nhỏ, Lý Vũ Phách lớn hơn anh mười hai tuổi bèn tiếp quản công ty, hơn nữa còn quản lý đâu ra đấy.
Lý Vũ Phách là người rất có gan làm, đưa công ty nhỏ phát triển thần tốc. Về sau, một tựa game mà Kinh Ngụy Tùng từng tham gia nghiên cứu và phát triển khi còn sống cuối cùng đã bùng nổ, thế là cả công ty cũng theo đó có chút tiếng tăm.
Khi ấy, rất nhiều nhân tố mới tham gia vào đội ngũ nhân sự, thế nên trong mắt người ngoài, Lý Vũ Phách là người sáng lập ra công ty.
Vài năm sau đó, Kinh Từ tốt nghiệp đại học.
Lý Vũ Phách gan dạ, quả quyết; Kinh Từ tỉ mỉ, cẩn trọng. Hai anh em đều thuộc tuýp người thông minh và có năng lực xuất chúng. Theo lý mà nói, hẳn đã đến lúc anh em hục hặc, đấu nhau vỡ đầu chảy máu để tranh giành gia sản như trong mấy bộ phim gia tộc nhà giàu máu chó truyền thống.
Thế nhưng trên thực tế, khi Kinh Từ tốt nghiệp, vì Lý Lam vẫn luôn sợ bay đường dài, Lý Vũ Phách lúc ấy đang bận trăm công ngàn việc đã lùi lịch vô số cuộc họp, cất công bay từ Trung Quốc sang, tham dự lễ tốt nghiệp của Kinh Từ với tư cách người nhà.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, hai người cùng tới nhà hàng bít tết cạnh trường dùng bữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!