"Đào Minh Chước." Dương Khả Ninh nói: "Tôi biết bản thân ông có lẽ không để ý, nhưng tôi thật sự cảm thấy Phó Giám đốc Kinh hình như đang lén nhìn ông."
Ban đầu Đào Minh Chước không hiểu nhỏ này đang nói gì, vì cậu còn đang tập trung bóc vỏ tôm.
Món tomyum tôm của căng tin công ty vẫn đỉnh đó giờ. Nước dùng chua ngọt thanh nhẹ, thịt tôm vừa chín tới rất vừa miệng, tần suất xuất hiện tầm hai tuần một lần.
Vậy nên mục tiêu hôm nay của Đào Minh Chước cũng rất rõ ràng. Đến cả cơm cậu cũng không thèm xới, làm một đĩa tôm to rồi bắt đầu ngấu nghiến.
Nhận thức được Dương Khả Ninh vừa nói gì, bàn tay đang cầm đũa của Đào Minh Chước hơi khựng lại.
Cậu bật cười, bảo: "Sao có thể, nói linh tinh gì vậy?"
"Không đùa đâu, tôi nói thật đấy." Dương Khả Ninh sốt ruột: "Tôi biết ông là người hàng ngày tập trung vào việc ăn uống nhất công ty chúng ta, thế nên có lẽ ông không hề nhận ra. Nhưng ít nhất vừa nãy tôi thấy rõ ràng, ánh mắt sếp Kinh tuyệt đối dừng lại trên người ông…"
"Không có đâu." Đào Minh Chước cắt ngang lời cô: "Dừng lại, ăn cơm của bà đi."
Dương Khả Ninh: "Nhưng mà…"
"Tiểu Ninh." Hứa Dịch ở bên cạnh bỗng lên tiếng: "Cổ tay áo của tôi dính ít nước canh, lấy giúp tôi tờ giấy được không?"
Dương Khả Ninh kêu lên "Ôi chao", quay đầu lấy hộp giấy trên bàn cho cậu ta: "Dính chỗ nào? Để tôi coi."
Hứa Dịch nhận lấy tờ giấy rồi lau loạn cổ tay áo cả nửa ngày, mãi sau mới chậm chạp nói: "Ế? Hình như không dính, tôi nhìn nhầm rồi."
Dương Khả Ninh: "Ông đùa tôi đấy à?"
Hứa Dịch là một cậu chàng hiền lành, rụt rè. Bình thường cậu ta rất hiếm khi chủ động mở miệng, về cơ bản toàn ngồi cười hì hì bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Đào Minh Chước biết lý do cậu ta có hành động khó hiểu như vậy, đến tám phần là vì nhận ra Đào Minh Chước không muốn trả lời câu hỏi của Dương Khả Ninh nên muốn giải vây cho cậu.
Đào Minh Chước mỉm cười gật đầu với Hứa Dịch.
Con tôm trong miệng càng nhai càng không có mùi vị gì, Đào Minh Chước có chút phân tâm. Ánh mắt cậu xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở bóng người cạnh cửa sổ.
Cậu nhìn thấy Kinh Từ đang bóc tôm.
Động tác bóc tôm của Kinh Từ rất chậm rãi, như thể thứ anh đang xử lý không phải vỏ tôm dính nước dùng, mà là một tác phẩm nghệ thuật dễ hư hỏng vậy.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Đào Minh Chước, Kinh Từ ngước lên.
Đào Minh Chước lập tức siết chặt quai hàm, giả bộ điềm tĩnh mà dời tầm mắt.
Thật ra trong lòng Đào Minh Chước còn rõ hơn bất kỳ ai khác, lời vừa rồi của Dương Khả Ninh không phải giả.
Chẳng qua tính từ mà cô sử dụng có sự chênh lệch nhất định so với thực tế, đó là Kinh Từ chưa bao giờ "lén lút" nhìn cậu cả.
Anh luôn quan sát Đào Minh Chước một cách công khai.
Trên thực tế, ánh nhìn chăm chú đầy táo bạo ấy đã kéo dài gần một tháng, đã phát triển tới mức Đào Minh Chước không thể làm lơ được nữa.
Đào Minh Chước là họa sĩ thiết kế concept của công ty game này. Tựa game mà anh tham gia thiết kế có doanh thu gộp ấn tượng, mức độ thảo luận cao, thêm vào đó bầu không khí trong nhóm cũng rất thoải mái, trải nghiệm làm việc về tổng thể có thể nói là vô cùng tốt.
(Họa sĩ thiết kế concept: Hiểu đơn giản, concept art là những hình ảnh hoặc bức vẽ được tạo ra để trình bày ý tưởng, khái niệm, hoặc thiết kế ban đầu của một sản phẩm nghệ thuật hoặc thiết kế. Như vậy, họa sĩ thiết kế concept là người sẽ căn cứ vào ý tưởng gốc hoặc brief (bản định hướng sáng tạo) ban đầu, hiện thực hoá ý tưởng trừu tượng thành sản phẩm thiết kế hoàn chỉnh;
Doanh thu gộp: tổng số tiền thu được từ một tựa game, bao gồm chi phí mua đứt game ban đầu, tiền nạp thẻ, mua vật phẩm, vẽ sự kiện…)
Chỉ có điều vị Phó Giám đốc "từ trên trời rơi xuống" gần đây của công ty cứ… khiến Đào Minh Chước có chút khó hiểu.
Hai tháng trước, Giám đốc công ty hồ hởi tuyên bố bản thân sẽ bắt đầu kỳ nghỉ vô thời hạn, sau đó lập tức bàn giao toàn bộ quyền hạn cho vị Phó giám đốc thường vụ mới tới này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!