Chúc Phong Nhậm năm nay đã hơn 70 tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh như trước, phần lớn công việc ông cụ đều chuyển giao cho trợ lý, ông cụ đã quen xử lý công việc ngay tại nhà. Mỗi ngày giải quyết xong một số giấy tờ văn kiện ông cụ bắt buộc phải ký tên, thì Chúc Phong Nhậm sẽ đi tưới hoa chăm cây, đánh một vài đường thái cực quyền ở trong sân để hoạt động gân cốt.
Bởi vậy tới lúc Khởi Tinh chỉ vừa mới nhìn thấy cửa của cửa hàng, Thịnh Tịch Niên đã gửi tin nhắn qua hỏi cậu Chúc Phong Nhậm thích gì, còn hỏi cậu xem anh nên mang quà gì tới. Khởi Tinh suy nghĩ một lát, trả lời: Anh mang tới cho ông một cây Tử Đàn lá nhỏ là được, gần đây ông tôi thích trồng nó, tôi đây cũng chưa tìm được cái thích hợp.
Chỉ một lát sau Thịnh Tịch Niên lại nhắn tới: Tử Đàn lá nhỏ là cây gì?
Đúng thật là khác nghề như cách núi, Khởi Tinh dứt khoát bảo: Anh thêm Wechat tôi đi.
Một lúc sau, yêu cầu thêm bạn được gửi tới, Khởi Tinh ấn chấp nhận, rồi nhanh chóng gửi mấy tấm ảnh về cây Tử Đàn lá nhỏ sang, còn gửi một tin nhắn thoại.
"Lúc chọn anh cẩn thận một chút, nó và cây Huyết Đàn rất giống nhau, nhưng giá cả lại kém đến gần 10 lần, đừng để bị lừa."
Thịnh Tịch Niên tạm thời vẫn chưa nhắn lại, Khởi Tinh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cậu liền thuận tay mở vào vòng bạn bè của anh. Xem qua thì đối phương có vẻ không thích đăng lên vòng bạn bè lắm, gần đây nhất là một cái trước khi về nước, định vị ở Manchester, là tấm ảnh Thịnh Tịch Niên chụp với người khác.
Ở giữa là một người đàn ông ngoại quốc thoạt nhìn có vẻ đã lớn tuổi, cười rất hòa ái dễ gần. Đứng bên cạnh là Thịnh Tịch Niên đang mặc đồ lễ phục tiến sĩ, còn có một người nữa tuổi xấp xỉ Thịnh Tịch Niên, cũng đang mặc đồ lễ phục tiến sĩ, là người Trung.
Thịnh Tịch Niên viết dòng trạng thái "Tốt nghiệp". Xem ra đó là lúc anh mới tốt nghiệp tiến sĩ.
Khởi Tinh xem một lúc, không thể không thừa nhận khuôn mặt của Thịnh Tịch Niên quả thật là khuôn mặt vàng. Tuy rằng nam sinh ở bên cạnh cũng có dung mạo thanh tú, nhưng ở trong cùng một khung hình, ngũ quan như được điêu khắc của Thịnh Tịch Niên hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Chờ tới lúc Khởi Tinh rời khỏi vòng bạn bè, cũng vừa đúng lúc Thịnh Tịch Niên gửi tới một tấm hình.
"Cái này thì sao?"
Khởi Tinh lười đánh chữ, cậu trả lời bằng tin nhắn thoại: "Anh chụp cái này ở đâu vậy?"
Ngay lập tức, Thịnh Tịch Niên cũng gửi tới một tin nhắn thoại: "Chợ cây cảnh."
Tốc độ gửi rất nhanh, Khởi Tinh tiếp tục trả lời: "Đúng nó, nhưng chất lượng thì không tốt lắm. Anh hỏi ông chủ ở đó xem còn cây nào tốt hơn không."
Cậu nói xong lại nghĩ chắc Thịnh Tịch Niên cũng sẽ không nhìn ra được chất lượng của cây, nên dứt khoát hỏi thẳng: "Anh đang ở chợ cây cảnh nào, tôi tới nhìn giúp anh."
Thịnh Tịch Niên đang ở chợ cây cảnh cầm theo bức ảnh của Khởi Tinh gửi mà cau mày đi so từng cây một, anh không nghĩ rằng Khởi Tinh lại chủ động nói sẽ giúp anh chọn.
Lời Thịnh Minh Lễ tối hôm qua như vẫn còn kẹt ở trong cổ, hơn nữa anh tự giác được mình và Khởi Tinh còn chưa chính thức kết hôn, đây là quà mà anh tặng cho Chúc Phong Nhậm, nếu làm phiền tới Khởi Tinh thì hình như cũng không quá thích hợp.
Vì vậy anh vô cùng khách sáo trả lời lại một câu: "Thế thì phiền cậu quá."
Cửa hàng hoa nhận được một đơn đặt hàng cho lễ cưới, nhân viên trong tiệm đang cực kì bận rộn, không rảnh mà ngồi nói chuyện phiếm với ông chủ là cậu đây. Khởi Tinh vốn dĩ đang ngồi ngốc chẳng có việc gì làm, đã chuẩn bị để xuất phát, nên lúc thấy câu trả lời như thế thì nhất thời có chút chưa kịp phản ứng lại. Đầu tiên cậu nhắn lại một dấu "?", rồi lại nhắn thêm: "Anh không chọn được đâu, mà tôi tới giúp anh thì có gì mà không được.
Hơn nữa không phải cây này là để tặng cho ông ngoại tôi hay sao?"
Khởi Tinh không suy nghĩ quá nhiều, cậu vẫn cho là Thịnh Tịch Niên nếu muốn đi thăm ông ngoại của cậu, vậy chắc hẳn là có ý nguyện sẽ kết hôn, nhưng hiện giờ thái độ của anh làm cậu không hiểu nổi.
Khởi Tinh vô cùng nghi hoặc, cậu trực tiếp gửi tin nhắn thoại để hỏi: "Vả lại không phải anh muốn kết hôn với tôi hay sao?"
Cậu vẫn còn một câu nữa chưa nói ra khỏi miệng: Cái gì mà phiền phức với không phiền phức, không phải là anh muốn chạy trốn đấy chứ?
Thịnh Tịch Niên bị câu hỏi đến bất ngờ này làm cho không kịp phòng ngự, quả thật cũng chẳng còn cách nào. Khởi Tinh vẫn đang chờ Thịnh Tịch Niên gửi địa chỉ, một lát sau, đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới.
"Cậu đang ở đâu, để tôi tới đón."Đến khi hai người chọn được cây tốt, thì đã gần tới giờ ăn cơm. Bọn họ liền đi thẳng từ chợ cây cảnh tới nhà lớn Chúc gia. Chúc Phong Nhậm đang ở trong sân tỉa tót lại cây, thấy bọn họ vào cửa, liền tươi cười bỏ kéo xuống.
"Tới đúng lúc lắm, vừa vặn kịp giờ cơm."
Thịnh Tịch Niên đặt bồn hoa ở trong sân, quay người sang khom lưng chào Chúc Phong Nhậm: "Cháu tùy tiện ghé thăm, mong là không làm phiền ngài."
Chúc Phong Nhậm cười phất tay, nhìn thoáng qua chậu cây Tử Đàn lá nhỏ, dẫn hai chàng trai đi vào trong nhà, ông vừa cười vừa nói: "Rất có lòng, là Tiểu Tinh nói cho cháu biết hả?"
Thịnh Tịch Niên đi theo ngay phía sau ông cụ, nghe thế thì thoáng nhìn qua Khởi Tinh, rồi quay lại gật đầu với Chúc Phong Nhậm: "Vâng, cũng là Tiểu Tinh giúp cháu chọn, ở phương diện này thật sự cháu không am hiểu, may mà có em ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!