Chương 38: Phiên ngoại 2: Nhật ký trưởng thành của Thịnh Tiểu Đậu

Lúc Khởi Tinh đi vào thư phòng Thịnh Tịch Niên cũng vừa mới đọc xong một phần văn kiện, thấy cậu vào, anh liền tạm dừng công việc, hỏi: "Sao vậy em?"

Khởi Tinh đặt tách hồng trà ở trên tay xuống mặt bàn, có chút chân chó mà nói: "Tiểu Đậu và em cùng pha trà cho anh đó, anh làm việc vất vả quá."

"…." Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, hỏi, "Thịnh Tiểu Đậu lại gây ra họa gì rồi?"

"Hức," Khởi Tinh hơi ngừng một chút, rồi nhanh chóng phủ nhận, "Sao có thể thế được."

Thịnh Tịch Niên gật đầu, "Thế thì chính là em đã gây họa."

Khởi Tinh mất hứng trừng Thịnh Tịch Niên: "Quả nhiên là về lâu về dài sẽ thấy rõ lòng người, anh đã không còn tin tưởng em nữa rồi."

Thịnh Tịch Niên uống một ngụm trà, không trêu cậu nữa, cười hỏi: "Thế rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Không phải chiều mai có một buổi họp phụ huynh cho Tiểu Đậu sao, trước đây anh đã đi rồi, lần này chi bằng để em đi cho."

Thịnh Tịch Niên hơi nhướn mày, "Chẳng phải sáng nay em bảo mai muốn tới cửa hàng à? Sao đột nhiên lại muốn đi dự buổi họp vậy?"

Khởi Tinh chớp chớp mắt, "Thì vốn là em định thế, nhưng mà em nghĩ chuyện họp phụ huynh cũng rất quan trọng. Tiểu Đậu cũng đã học đến lớp 8 rồi, sang năm nữa là lên cấp 3, em cũng cần phải quan tâm tới đời sống học tập của con một chút."

Thịnh Tịch Niên đoán ngay ra được Thịnh Tiểu Đậu khẳng định đã gây họa gì đó ở trường, không dám để cho ba đi, nên mới nhờ Khởi Tinh tới cầu xin. Anh cười thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc.

"Không cần đâu, anh đã để trống ngày mai rồi, anh sẽ ghi nhớ lại toàn bộ rồi về trao đổi lại với em về đời sống học tập của con."

Thấy Khởi Tinh còn muốn nói thêm gì đó, Thịnh Tịch Niên đã giành nói trước: "Hoặc là cả hai chúng ta cùng đi cũng được, hẳn là thầy giáo cũng có thể thông cảm."

Khởi Tinh tranh thủ thất bại, cậu giả mù sa mưa đáp: "Vậy thôi, anh cứ tiếp tục làm việc đi nha." Nói xong, liền dứt khoát mở rộng cửa đi ra.

Thịnh Vân đang ngồi xổm ngoài cửa chờ, vừa thấy Khởi Tinh, liền nhanh chóng đứng dậy đi tới.

"Ba con nói sao ạ?"

"Không diễn được." Khởi Tinh nhìn nhóc con một cái, "Ngày mai con có thái độ tốt thì có khả năng còn cứu vãn được một chút."

Thịnh Vân vừa nghe thế, mặt mày lập tức ủ dột, Khởi Tinh thấy vậy, vỗ vai nhóc.

"Làm gì đến nỗi ấy? Ba cũng sẽ không ăn thịt con đâu."

"Với mẹ đương nhiên là không đến nỗi rồi, ba chỉ phạt mỗi con thôi, đâu có phạt mẹ đâu."

Thịnh Vân có nỗi khổ mà nói không thành lời được, nhóc chả muốn nói chuyện với mẹ mình nữa, liền lo lo lắng lắng mà trở về phòng.

Ngày hôm sau quả thật là Thịnh Vân thấp thỏm lo âu, lúc đứng trước cửa lớp đón Thịnh Tịch Niên thì không nhịn được mở miệng hỏi: "Ba ơi, sáng nay công việc của ba thuận lại chứ ạ, tâm tình vẫn tốt phải không ạ?"

Thịnh Tịch Niên liếc mắt nhìn nhóc một cái, đáp: "Hiện tại thì vẫn tốt."

Hai chứ "Hiện tại" được anh phát âm rất nặng, Thịnh Vân không dám lên tiếng nữa, nhìn theo ba đi vào phòng học.

Quả nhiên là Thịnh Vân đã gây ra chuyện, ẩu đả đánh nhau. Nhóc con ấy dẫn theo năm sáu bạn cùng lớp tới đánh nhau với nam sinh khóa trên. Đánh đến nỗi khiến mấy nam sinh kia bị thương khá nặng, phải bồi thường tiền thuốc men.

"Tiền thuốc chính là do phu nhân của ngài đã bồi thường, ngài không biết gì sao?"

Thịnh Tịch Niên hơi khựng lại một chút, rồi đáp: "Do công việc của tôi tương đối bận rộn, nên đã không thể lưu ý tới."

Thầy chủ nhiệm thở dài, nói: "Thịnh Vân thật sự rất thông minh, học tập cũng rất khá, chỉ là tính cách dễ bị kích động. Tôi mong sau này phụ huynh có thể giám sát dẫn dắt cháu một chút, để tạo một tấm gương tốt cho con trẻ."

Thịnh Tịch Niên có thể nói gì nữa đây, anh chỉ đành cười đồng ý.

Chờ sau khi anh ra khỏi buổi họp, Thịnh Vân đã đứng sẵn ở bên cạnh xe để đợi. Vừa nhác thấy Thịnh Tịch Niên liền nhanh chóng gọi một tiếng "Ba", rồi ngoan ngoãn theo mông lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!