Chương 34: (Vô Đề)

Thịnh Tịch Niên lo Khởi Tinh vì tức giận mà sẽ lại chạy sang chỗ khác, nên đến nhà Trác Trừng Dương từ rất sớm. Mà Khởi Tinh vừa mới dậy đã bị tóm về, còn chưa kịp ăn cái gì. Vừa về đến nhà, Thịnh Tịch Niên đã đi vào bếp mang bữa sáng ra, bánh nhân bí đỏ (1) hãy còn nóng và cháo hạt kê, vàng óng dưới ánh mặt trời.

Bọn họ ngồi ăn đối diện nhau, vẫn giống như lúc trước.

Khởi Tinh cắn một miếng bánh, ú ớ không rõ hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"

"Không có việc gì cả, Hứa Dật ở đó là đủ rồi."

Khởi Tinh gật đầu, lại hỏi: "Thế Chúc thị, anh cũng không cần đi à?"

Thịnh Tịch Niên ngẩng đầu nhìn cậu, Khởi Tinh cũng nâng mắt nhìn anh, trên mặt cậu chỉ tràn ngập sự hiếu kỳ, đã không còn may mảy tức giận nào nữa. Thịnh Tịch Niên cười cười, đáp: "Việc ở bên đó đều giao cho Chung Trữ, anh không cần phải đến."

Đó là công việc của Chúc gia, nếu không cần thiết Thịnh Tịch Niên sẽ không nhúng tay vào. Khởi Tinh không biết suy nghĩ đó của anh, cậu nghe thế thì lại hỏi: "Vậy hôm nay anh có cần phải đi đâu không?"

"Anh không đi đâu cả." Lúc Khởi Tinh húp cháo không để ý, bị quệt một vết bên khóe miệng, Thịnh Tịch Niên rút giấy ăn giơ tay ra lau cho cậu, "Hôm nay anh sẽ ở nhà cùng em."

"Ồ, là để bồi tội với em nhỉ."

Thấy Thịnh Tịch Niên không phản bác, Khởi Tinh đảo mắt một vòng, định muốn được một tấc lại tiến một thước: "Tối nay em muốn chơi game hơn một tiếng."

Thịch Tịch Niên buồn cười nhìn thoáng qua Khởi Tinh, cũng chẳng nói được hay không được, chỉ đáp: "Chờ đến tối rồi mình lại nói."

Khởi Tinh coi như đối phương đã đồng ý, vô cùng cao hứng mà ăn xong bữa sáng, rồi lại lượn ra ban công nhìn đám hoa của mình một vòng. Đất ở trong chậu vẫn còn ẩm, Dụ Viên thì đang nằm sấp dưới sàn phơi nắng, nó vừa thấy Khởi Tinh liền tới đi vòng quanh chân cậu không ngừng, còn cọ tới cọ lui.

Khởi Tinh làm ổ trên ghế sofa ngoài ban công, cậu ôm Dụ Viên lên vuốt lông. Một lát sau Thịnh Tịch Niên cũng đi ra, trong tay anh cầm một quyển sách, ngồi xuống bên cạnh Khởi Tinh.

Mới đầu Khởi Tinh còn tưởng anh cầm văn kiện, tới tận lúc đối phương ngồi xuống bên cạnh, cậu mới phát hiện ra thứ anh cầm là một cuốn sách nói về giáo dục trẻ nhỏ.

"… Anh mua từ lúc nào vậy." Khởi Tinh vô cùng vui mừng, "Nhưng mà cái này cũng quá sớm rồi!"

Thịnh Tịch Niên liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu thản nhiên: "Anh sẽ thực hành với em một chút."

"…." Khởi Tinh nói không lại anh, cậu bĩu môi, rồi dựa đầu vào vai Thịnh Tịch Niên cùng nhau đọc sách.

Chiếc ghế sofa lười mềm mại, nhiệt độ vừa phải của ánh nắng một sớm mùa đông chiếu xuống giúp cả hai vừa ấm áp, mà lại không chói mắt. Cho dù là đọc sách về giáo dục trẻ thì Thịnh Tịch Niên cũng vẫn đọc nó một cách rất nghiêm túc. Khởi Tinh lại không yên, cậu ghét nhất mấy thứ bài viết về phổ cập khoa học nghiêm túc như vậy, phơi nắng được một lúc liền díp mắt buồn ngủ, đầu cậu cứ thế từng chút một trượt từ vai xuống ngực của Thịnh Tịch Niên.

Thịnh Tịch Niên nhẹ nhàng đỡ lấy Khởi Tinh, để cậu gối lên đùi mình, còn rũ chiếc chăn điều hòa ra để đắp cho cậu.

Khởi Tinh không vì thế mà bị giật mình tỉnh, hàng lông mi run run theo từng nhịp thở của cậu. Khởi Tinh thường ngày khéo léo cũng tùy tiện, nhưng khi ngủ thoạt nhìn cậu lại mềm mại và an tĩnh hơn nhiều, dây tường vi ngoài ban công sinh trưởng rất tốt, nó uốn lượn quanh, tạo thành những cái bóng lốm đốm hắt lên trên người Khởi Tinh. Dụ Viên nằm trong một góc của bóng hoa, ngủ say hệt như chủ nhân của nó, say tới nỗi chổng cả bốn vó lên trời.

Bàn tay của Thịnh Tịch Niên cách một lớp chăn dừng ở trên bụng Khởi Tinh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt quyển sách lên bàn rồi cũng nhắm mắt lại.

Bọn họ ngủ một giấc thật say, tới đầu giờ chiều mới dậy ăn cơm trưa, rồi nhanh chóng vào viện thăm Chúc Phong Nhậm.

Hộ lý và dì giúp việc vẫn luôn canh chừng trong bệnh viện một tấc không rời, tình hình của ông cụ cũng có chuyển biến tốt hơn, Khởi Tinh cảm thấy an tâm hơn nhiều. Dưới sự đốc thúc của Thịnh Tịch Niên, cậu cũng đi làm kiểm tra.

Bé con mới chỉ hơn 30 ngày tuổi, ở trên màn hình siêu âm chỉ mới lớn chút chút, trông như một hạt đậu vậy. Khởi Tinh nằm trên giường nhìn màn hình siêu âm, Thịnh Tịch Niên đứng ngay bên cạnh.

Bác sĩ thấy bộ dạng của họ cứ như gặp đại địch, liền cười bảo: "Không cần phải căng thẳng như thế, bây giờ vẫn còn sớm lắm. Trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút, không nên vận động mạnh, cũng không được thức đêm."

Khởi Tinh vừa nghe thế là liền biết không ổn. Quả nhiên đến tối, cậu vừa mới chơi game được nửa tiếng thì bị Thịnh Tịch Niên xách đi đánh răng rửa mặt. Khởi Tinh gắt gao níu lại điện thoại phản kháng: "Sáng nay anh còn đồng ý cho em chơi hơn một tiếng cơ mà."

"Anh có bảo đồng ý hay không đâu, anh bảo đến tối rồi nói."

Anh xả nước vào bồn xong, liền lấy cái điện thoại của Khởi Tinh đi, đẩy cửa đi vào phòng tắm.

"Hiện tại anh không đồng ý."

Khởi Tinh sắp bị tức chết rồi, nghĩ thầm Thịnh Tịch Niên quả thật không biết xấu hổ. Chờ Thịnh Tịch Niên tắm rửa xong, liền thấy Khởi Tinh đang ngồi xếp bằng trên giường ngữ trọng tâm trường (*) mà nói với bụng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!