Chương 29: Phát sinh biến cố

Chúc Phong Nhậm đột ngột bị xuất huyết não, kèm theo suy tim. Rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất khỏe, sau giờ cơm trưa thì ông cụ thấy hơi đau đầu, tưởng là bị cảm lạnh. Dì giúp việc hỏi có phải gọi bác sĩ tới không nhưng ông cụ ngăn lại, nói rằng chỉ ngủ một giấc là khỏe, kết quả chỉ vừa mới lên lầu, còn chưa tới được phòng ngủ thì ông cụ đã ngay trên hành lang.

Những điều ấy đều là do Chung Trữ kể lại cho Khởi Tinh biết khi đang trên đường tới bệnh viện. Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên ngồi chuyến bay sớm nhất quay về, trải qua hơn 10 tiếng bay, liền đi thẳng từ sân bay tới bệnh viện.

Suốt lúc đó Khởi Tinh đều không ngủ.

Cậu nhớ tới khoảng thời gian trước khi mình đi Anh, bởi vì Thịnh Tịch Niên không có nhà, bản thân cậu thấy quá mức nhàm chán nên hằng ngày đều chạy tới nhà ông ngoại cọ cơm ăn, có lúc còn giúp ông chăm sóc cây cối một chút. Kết quả có lần cậu không cẩn thận nhỡ cắt mất một cành hoa Mai vàng đầy nụ mà Chúc Phong Nhậm coi như bảo bối.

Chúc Phong Nhậm cực kì đau lòng, Khởi Tinh thì tủi thân hỏi: "Hoa là bảo bối hay con mới là bảo bối chứ?"

Chúc Phong Nhậm cười mắng: "Hoa còn biết nghe lời hơn con, còn con ở trước mặt ông chỉ toàn là càn quấy thôi."

Giờ Chúc Phong Nhậm một mình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), vẫn còn chưa tỉnh lại, trên người gắn máy trợ thở và các loại máy khác nhau. Khởi Tinh cách một tấm kính nhìn ông cụ, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng tóc của Chúc Phong Nhậm giờ đã bạc trắng, trán và khóe mắt đã phủ kín nếp nhăn, gầy còm và già nua.

Ông cụ đã hơn 70 tuổi, Khởi Tinh nhớ khi cậu còn rất bé, có lẽ là khoảng 4 – 5 tuổi, Chúc Phong Nhậm vô cùng cưng chiều cậu, ông cụ luôn để cậu ngồi lên vai, để cậu diễu võ giương oai, ông cụ ở trước mặt cậu dường như vĩnh viễn đều là dáng vẻ ôn hòa.

Từ lúc nào ông đã bắt đầu già rồi, là từ lúc Chúc Mạn rời đi, hay là từ sau khi Khởi Tinh lớn lên?

Thịnh Tịch Niên đứng ở bên thấp giọng nói: "Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

Khởi Tinh được anh đỡ sang ngồi nghỉ ở ghế bên cạnh, Thịnh Tịch Niên vẫn nắm lấy tay Khởi Tinh, lòng bàn tay anh ấm áp có lực, Khởi Tinh tạm thời phục hồi được tinh thần, nhìn về phía đối phương.

Một lát sau, Khởi Tinh chớp mắt nhìn anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Có phải em vẫn luôn làm cho ông ngoại thất vọng về mình không anh?"

Thịnh Tịch Niên mặt đối mặt với Khởi Tinh, nghiêm túc trả lời: "Không đâu."

Nhưng Khởi Tinh lại nói liên tục: "Khi em còn bé, con cháu người ta học vẽ tranh học nhạc cụ, em được ông đưa đi học thư pháp hai ngày đã thấy mệt, liền ăn vạ không chịu học nữa. Ông em chẳng còn cách nào, đành phải chiều theo em. Sau đó ở trường em học người ta đánh nhau, ông cũng biết hết, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng nói em."

"Chúc thị là giang sơn ông nỗ lực gây dựng nên từng chút từng chút, ông vốn muốn giao lại cho con gái mình, thế nhưng mẹ em lại khiến ông thất vọng. Về sau ông muốn giao lại cho em, nhưng rồi em cũng lại khiến ông thất vọng. Ngay cả trước khi em sanh Anh để tìm anh, em còn phá cây hoa của ông, làm ông đau lòng rất lâu."

Khởi Tinh hít mũi một cái, "Khởi Tinh là cái tên mà ông đặt cho em, ông mong em có thể tỏa sáng như một vì sao, có thể được người ta ngắm nhìn, nhưng em lại chẳng làm được chuyện gì tốt cả."

"Không phải thế đâu."

Thịnh Tịch Niên kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng anh đưa tay ra vuốt tóc Khởi Tinh, để cho đối phương nhìn vào mình.

"Căn cứ theo quy luật về độ sáng của các tinh thể và thống kê các vì sao, các nhà thiên văn học tính ra được số các vì sao trong hệ ngân hà có khoảng chừng 200 tỷ vì sao. Nhưng bởi vì ảnh hưởng của mức độ ánh sáng và khoảng cách xa gần, nên mắt thường của con người chỉ có thể thấy được 6973 vì sao trên bầu trời."

Lời anh nói chính là số liệu khoa học nghiêm túc có phần không hợp hoàn cảnh, nhưng giọng của Thịnh Tịch Niên rất trầm, tiếp thêm rất nhiều sức mạnh giúp lòng người ổn định hơn.

"Thế nhưng dù cho là như thế, 200 tỷ vì sao kia vẫn phát sáng những nơi khác nhau, chúng ta có thể không thể thấy chúng, nhưng đối với chúng thì điều đó chẳng ảnh hưởng gì cả."

Khởi Tinh không động đậy, cậu vẫn nhìn Thịnh Tịch Niên, anh cúi đầu khẽ chạm lên gò má cậu. Giọng anh chưa từng có lúc nào lại dịu dàng đến thế, giống như tầng mây mềm mại.

"Ông ngoại không cần em phải tỏa sáng để người khác phải nhìn thấy, ông chỉ mong em giống như vì sao, có thể sống vì những điều mình thích, vĩnh viễn vui vẻ, lạc quan, kiêu hãnh. Em đã làm được tốt như vậy, làm sao có thể khiến ông thất vọng được?"

Viền mắt Khởi Tinh đỏ lên, cậu chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng vùi đầu trên vai Thịnh Tịch Niên. Anh ôm lấy Khởi Tinh, vì nói chuyện, nên lồng ngực khẽ phập phồng.

"Ông yêu em, em vĩnh viễn chính là niềm kiêu hãnh của ông."Từ khi ông cụ được đưa vào viện đến bây giờ đã gần một tuần, Khởi Tinh, Thịnh Tịch Niên, Chung Trữ và dì giúp việc thay phiên nhau trông chừng. Bệnh viện đã ba lần thông báo là bệnh tình đang trong tình trạng nguy kịch, phải làm phẫu thuật mấy lần, tuy rằng đã khống chế được sự xuất huyết, nhưng Chúc Phong Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cũng vẫn chưa hề tỉnh lại.

Chúc Phong Nhậm vừa ngã xuống, một nửa Vân Thành cũng chấn động theo.

Từng ấy năm tới nay, Chúc thị vẫn luôn là dẫn đầu trong thương giới tại Vân Thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Thịnh Minh Lễ muốn tiến vào Vân Thành thì trước tiên lại muốn kết thông gia với Chúc gia. Thương hiệu của Chúc gia phủ kín từ thành nam tới thành bắc, trải rộng khắp mọi ngành nghề, là một nửa bầu trời của Vân Thành.

Mà Chúc Phong Nhậm là người đứng đầu Chúc thị, tuy rằng vì tuổi cao nên sau này đã trong trạng thái bán về hưu, nhưng ông cụ là người sáng lập nên Chúc thị, nắm trong tay 50% cổ phần công ty. Hiện tại ông cụ đang phải nằm trong phòng theo dõi, bên ngoài đã trở nên rất hỗn loạn. Bất luận là công nhân viên của Chúc thị hay là công ty cùng hợp tác làm ăn, thì đều cảm thấy hoảng loạn.

Người ở hai giới chính thương (chính trị + thương nghiệp) kéo tới bệnh viện thăm hỏi như đèn kéo quân, nhưng phần lớn đều bị Khởi Tinh ngăn lại mời về.

"Những thương nhân cùng hợp tác vẫn gọi điện tới để hỏi về thể trạng của Chúc tiên sinh, trên danh nghĩa là quan tâm ngài ấy, nhưng thực tế là lo rằng lợi ích của bọn họ bị ảnh hưởng, còn có một số người đã biểu lộ rằng họ trước tiên có thể tạm dừng các hạng mục hay không. Ba vị cổ đông còn lại cũng đã gọi điện thoại tới, hỏi cổ phần và giá cổ phiếu có thể bị biến động hay không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!