Từ tiệm bánh về khách sạn phải đi qua một con phố, Khởi Tinh cầm theo hộp bánh chầm chậm đi dạo trên đường. Đi từ nãy nhưng cậu vẫn chưa thấy Nhan Diên, vốn tưởng rằng đối phương đã về đến khách sạn, nhưng vừa mới rẽ sang chỗ ngoặt, lại thấy Nhan Diên đang đứng ở đầu đường nói chuyện với người nào đó.
Đối phương là một tên Alpha ngoại quốc cao lớn, thoạt nhìn có hơi ngà ngà say, đang vây quanh săn đón Nhan Diên, chặn cậu ta ở cự ly rất gần, còn hỏi có thể đi cùng mình uống một ly rượu hay không.
Nhan Diên nhíu mày đáp: "Không thể, tránh ra, anh mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát."
Đáng tiếc trên con phố này phố này không có nhiều người, nên lời cảnh cáo ấy dường như cũng chẳng có lực uy hiếp chút nào với đối phương. Nhan Diên muốn đi vòng qua gã, nhưng bị gã cản lại. Khởi Tinh nhìn một lúc, không nhịn được "Chậc" một tiếng, rồi từ từ đi tới.
"Không nghe thấy người ta nói cái gì hả?"
Thanh âm của Khởi Tinh không thấp, vừa nói ra, cả hai người đều quay về nhìn phía cậu.
Sắc mặt của Nhan Diên hơi thay đổi, có lẽ là cảm thấy có chút bối rối. Mà người đàn ông kia chắc là đã thấy rõ được cậu chỉ là một Omega, lại nhìn không lớn tuổi lắm, nên gã thậm chí còn chả để vào mắt, chỉ cười xùy một tiếng rồi lại một lần nữa nhìn về phía Nhan Diên, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục mở miệng.
"Ở ngay gần đây có một quán bar ___"
Khởi Tinh đi tới bên cạnh, không kiên nhẫn nghe gã nói hết, cậu một cước linh hoạt đá vào đùi đối phương.
Một cú đạp này không thể tính là nhẹ, lời mời mọc của gã dừng lại bằng tiếng kêu rên thấu trời, gã vừa giận dữ vừa sợ hãi mà nhìn về phía Khởi Tinh.
Cậu cười lạnh, giương mắt hỏi: "Bây giờ thì đã nghe hiểu chưa?"
"Mày ____"
Đối phương vốn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Khởi Tinh thì lời nói đều nuốt ngược lại.
Khóe mắt Khởi Tinh hơi nhướn lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Thường ngày thì lộ ra vẻ linh động có chút giảo hoạt, nhưng chỉ cần khẽ khởi động tay, liền sinh ra một chút lệ khí không rõ, giống như một chú sư tử thoạt nhìn như vẫn còn nhỏ, nhưng răng nanh lại là của một kẻ trưởng thành.
Cậu mềm mại, đáng yêu, tình yêu thương luôn tràn đầy trong tim trong ánh mắt, cho tới bây giờ luôn làm người ta muốn gần gũi hơn.
Có lẽ bị ánh mắt của cậu làm cho khiếp đảm, hơn nữa một cước kia cậu tung ra cũng vô cùng quyết đoán, nhìn giống như loại người sẽ thật sự dùng đến nắm đấm. Chỉ một lát sau, gã vậy mà lại bất đắc dĩ thả tay, xoay đầu rời đi trước.
"Chạy trốn cũng nhanh đấy." Vẻ mặt của Khởi Tinh khinh bỉ gã, rồi quay sang nhìn Nhan Diên đang đứng bên cạnh, "Anh không sao chứ?"
Nhan Diên phục hồi lại tinh thần, đáp: "Tôi không sao."
"Vậy là được rồi. Vừa nãy anh nói như vậy thì làm sao hù dọa kẻ khác được, loại người như thế cứ đánh là xong chuyện. Trước đây tôi từng gặp qua rồi, sau đó ấn hắn trên xe đánh cho một trận là được ___"
"… Cậu đánh nhau?" Nhan Diên nhìn Khởi Tinh, "Cậu là Omega mà."
Khởi Tinh không phục, đáp: "Omega thì làm sao, pháp luật có quy định Omega không được đánh người à. Từ sau khi học cấp 3, về khoản đánh người tôi chưa từng thua ____"
Cậu hăng hái ngút trời nói được phân nửa, lại nhớ ra người trước mặt được xem như là tình địch của mình, bản thân mình nói như vậy thì nghe quả thật là quá hung dữ quá bạo lực, khác biệt thật lớn với người ta, thế là liền nghẹn phần sau lại.
Nhưng Nhan Diên không có những ý nghĩ đó, chỉ nói: "Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu."
Khởi Tinh vội vàng đáp: "Không cần cảm ơn, hăng hái làm việc nghĩa cũng là phẩm chất tốt đẹp của tôi."
Nhan Diên bật cười, gió đêm có hơi lớn, thổi tung vạt áo của hai người đang lắc lư bất định trong bóng đêm. Đèn đường chiếu ở phía trên, kéo cái bóng ở dưới đất của họ tới vô tận. Nhan Diên nương theo ngọn đèn mà nhìn Khởi Tinh như thế một lúc, rồi đột nhiên mở lời.
"Thật ra trước đây tôi vô cùng căm ghét cậu."
… Khởi Tinh bị bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng cậu thầm nghĩ: Tôi vừa mới gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ cho anh, thế mà anh sao lại có thể nói trắng ra vậy hả.
Nhưng cậu nhìn Nhan Diên, vẻ mặt của đối phương thoạt nhìn có đôi chút khổ sở, cậu lại cảm thấy thương thay cho cậu ta. Cuối cùng thì bản thân cũng không thể không biết xấu hổ mà nói "Thực ra trước đây tôi cũng rất căm ghét anh" được.
Nhan Diên không quản biểu cảm trên mặt Khởi Tinh, chỉ tiếp tục nói.
"Tôi nghĩ cậu ấu trĩ, sẽ không chăm sóc được ai, không cầu tiến, chẳng hiểu gì cả. Ngoại trừ được sinh ra ở một điều kiện tốt, thì những cái khác đều không xứng với Thịnh Tịch Niên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!