Chương 25: Đi công tác

Ngày hôm sau Khởi Tinh tỉnh dậy, bình hoa đã một lần nữa được đặt trên đầu giường, những giọt nước vẫn còn đọng trên cánh hoa, làm chúng trở nên đẹp đẽ tươi mới hơn nhiều.

Eo của Khởi Tinh mỏi nhừ, giọng cũng khàn đi, trên người lại rất khoan khoái rất thoải mái, cậu nằm lỳ trên giường nhìn bình hoa một chốc, cảm thấy mình đã đầy máu sống lại, hiện tại có thể tha thứ cho toàn thế giới này.

Cả người Khởi Tinh đều là hương tin tức tố của Thịnh Tịch Niên. Cậu sờ phía sau gáy, nhớ tới dáng vẻ của bản thân khi bảo Thịnh Tịch Niên hãy đánh dấu mình, mặt bỗng hơi đỏ lên, còn phải tự an ủi: Hầy, ai mà chẳng bị ái tình làm cho đầu óc choáng váng trẻ trâu hơn chứ.

Đang mải nghĩ ngợi, Thịnh Tịch Niên đã cầm nhiệt kế mở cửa bước vào.

"Em dậy rồi?"

Khởi Tinh có chút bất ngờ, cậu ngồi dậy, mở to mắt hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"

"Anh không." Thịnh Tịch Niên đi đến trước giường cúi người xuống, bảo Khởi Tinh giơ tay lên, "Anh còn nghĩ là phải đến tối nay em mới tỉnh dậy."

Trái tim của Khởi Tinh giống như đã lăn ở trong mật ngọt một vòng, cậu ngoan ngoãn để Thịnh Tịch Niên đo nhiệt độ cơ thể cho mình. Đợi một lúc, Thịnh Tịch Niên nhìn cái nhiệt kế, nhiệt độ cũng coi như bình thường.

Anh thở phào, bảo cậu: "Trước tiên mình đi ăn cơm đã."

Khởi Tinh quả thật là cậy sủng mà kiêu, cậu tựa ở đầu giường rầm rì nói: "Em không dậy nổi."

Thịnh Tịch Niên bất đắc dĩ cúi người ôm lấy cậu, nhưng lại chạm phải phần eo có máu buồn của Khởi Tinh, làm cậu cười lăn lộn, cuối cùng cậu không cần Thịnh Tịch Niên bế nữa, mà tự ngoan ngoãn đứng dậy đi tắm.

Trên người Khởi Tinh có rất nhiều những vết tích xanh xanh tím tím, lúc này cậu cực kì ngại ngùng, thế là vội vã tắm ào một cái, rồi đi theo Thịnh Tịch Niên xuống nhà ăn sáng.

Bữa sáng có món cháo hoa và há cảo nhân tôm, vô cùng thanh đạm, Thịnh Tịch Niên sợ nếu để bị nguội rồi lại đun nóng lên thì vị của chúng sẽ không ngon, bởi vậy anh vẫn luôn bảo dì giúp việc cứ giữ nóng đồ ăn liên tục. Khởi Tinh ăn sáng, Thịnh Tịch Niên ngồi đối diện cậu, đầu tiên anh trả lời một số tin nhắn ở điện thoại, sau đó thì ngồi yên lặng đọc báo.

Khởi Tinh trong lòng vui sướng mà không có chỗ xả, thế là vừa chậm rãi ăn cháo, vừa nhắn Wechat cho Trác Trừng Dương.

"Chừng nào thì cậu kết hôn?"

Trác Trừng Dương ở đầu bên kia không biết cậu muốn cái gì, liền nhắn lại một dấu "?".

Khởi Tinh ngữ khí cực kì chân thành trả lời: "Hiện tại tôi thấy hôn nhân cực kì vui, muốn cho cậu cũng được thể nghiệm sự vui sướng ấy."

Trác Trừng Dương ngay cả tâm tình để chửi cậu cũng không có, chỉ nhắn lại một cái biểu tượng "Van xin cậu câm miệng lại". Khởi Tinh còn đang muốn nhắn thêm, thì đã bị Thịnh Tịch Niên dùng tờ báo cuộn lại khẽ đánh vào tay.

"Em ăn cơm ngoan đi."

Đó, đêm qua còn là hoa hồng, sáng nay đã lại biến thành chăm con rồi.

Ăn uống xong xuôi, Thịnh Tịch Niên lại giúp Khởi Tinh đo nhiệt độ lần nữa, vẫn bình thường như cũ, không bị sốt. Khởi Tinh vui vẻ nằm ườn trên ghế sofa, cậu vẫy tay với anh.

"Em không sao mà, cơ thể em rất khỏe, anh cứ đi làm đi."

Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một lúc, mới nói: "Ngày hôm nay anh phải đi công tác, đi Anh."

Khởi Tinh lập tức không còn thấy đắc ý nữa, cậu ngồi bật dậy: "Sao anh không nói trước với em?"

"Ngày hôm qua mới quyết định, công ty ở bên Anh có chút việc." Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một cái, "Tối qua anh về đã muốn nói với em rồi, nhưng không có thời gian."

"…." Khởi Tinh không lời nào để nói, cậu làm bộ dạng đáng thương hỏi, "Anh đi bao lâu?"

"Có thể là một tháng." Thịnh Tịch Niên nhìn nét mặt của Khởi Tinh, yên lặng thở dài một tiếng trong lòng, lại sửa lời, "Cũng có thể là khoảng 20 ngày."

Khởi Tinh thấy chẳng có gì khác nhau cả, ở trong lòng cậu 20 ngày cũng dài muốn chết. Cậu nhìn Thịnh Tịch Niên, nhịn không được mà nhỏ giọng lên án: "Anh là tên tra nam, đồ rút trym vô tình."

"…." Thịnh Tịch Niên coi như không nghe thấy mấy câu nói xằng nói xiên của cậu, miễn cho bị đối phương chọc tức chết, anh bắt đầu xuất phát đi thu dọn đồ đạc.

Quần áo và đồ dùng hằng ngày anh đã sắp sẵn ra trước khi Khởi Tinh rời giường, hiện tại chỉ cần xếp vào vali là xong. Khởi Tinh nghiêng đầu dựa vào cửa phòng quần áo nhìn Thịnh Tịch Niên, phối với cái màu tóc mới nhuộm, trong cậu như một quả quýt bị sương dày phủ xuống, có hơi héo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!