Chương 24: Đánh dấu

Không lâu sau, công ty ở Vân Thành của Thịnh gia thay đổi nhân sự, người phụ trách thành Thịnh Tịch Văn, Từ Tân từ trợ lý biến thành giám đốc.

Khởi Tinh nhận thức chuyện này muộn màng, một buổi tối nọ khi Thịnh Tịch Niên đang làm việc trong thư phòng, cậu hỏi: "Cho nên vào tuần trăng mật chuyện chúng ta đã sửa lại thành đi Hà Lan, cũng là do Từ Tân nói cho Thịnh Minh Lễ?"

Thấy Thịnh Tịch Niên gật đầu, Khởi Tinh thở dài: "Trước đây em vẫn cứ nghĩ trợ lý Từ là người tốt ___ nhưng Thịnh Tịch Văn lại có thể thay thế được anh ta trở thành người phụ trách chính, xem ra làm tình báo về chuyện của anh cũng không phải quá đáng giá."

Thịnh Tịch Niên vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn cậu một cái: "Lúc trước Thịnh Minh Lễ đã chọn lầm anh, giờ muốn bán mặt mũi với người Thịnh gia, lại biết Thịnh Tịch Văn thật ra chỉ là một kẻ vô dụng, sợ hắn sẽ mắc sai lầm, muốn dựa vào Từ Tân để áp trận."

Thịnh Tịch Niên nói xong, khóe môi khẽ câu lên, vô cùng chắc chắn mà tiếp: "Đáng tiếc là Từ Tân có muốn áp trận cũng làm không thể áp nổi."

Chuyện Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ trở mặt nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, chuyện này đã lan truyền rộng rãi khắp thương giới. Thịnh Minh Lễ muốn dạy cho Thịnh Tịch Niên một bài học, nhưng rốt cuộc Vân Thành vẫn là địa giới của Chúc Phong Nhậm. Còn chưa thể làm ầm ĩ chuyện đó lên, thì Chúc Phong Nhậm đã lấy danh nghĩa là tổ chức đại thọ cho mình mà mở một tiệc rượu, địa điểm tổ chức là ở ngay tại nhà.

Chúc Phong Nhậm chỉ có một người con gái duy nhất là Chúc Mạn, sau khi Chúc Mạn qua đời, Khởi Tinh không có ý muốn thừa kế sản nghiệp, ông cụ cũng không muốn ép buộc cháu ngoại. Bởi vậy đến khi đã lớn tuổi, chuyện làm ăn trên cơ bản ông cụ đều giao cho trợ lý của mình giải quyết, mà bản thân thì đã rất lâu rồi không ra mặt.

Nhưng chẳng có ai ngu ngốc tới mức không nể mặt ông cụ, ở nơi tổ chức tiệc người đi lại đông như dệt cửi. Tinh thần của Chúc Phong Nhậm cũng coi như là không tồi, ông cụ đứng ở đại sảnh nói chuyện với mấy người bạn già hồi lâu, Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh đều một thân âu phục đen đứng tiếp khách cùng ông.

Có lúc thảo luận tới chuyện kinh doanh, Chúc Phong Nhậm còn quay đầu lại ý bảo Thịnh Tịch Niên nói mấy câu, sau đó lại phất tay với mọi người.

"Tôi già rồi, bây giờ là phải nhờ cậy đến mấy đứa thanh niên."

Đối phương liền mau mắn nói Chúc Phong Nhậm là càng già càng dẻo dai, vẫn còn rất trẻ. Khởi Tinh nghe một lúc, lại len lén thì thầm với Thịnh Tịch Niên.

"Em đói."

Thịnh Tịch Niên mới rồi còn thảo luận tình hình kinh tế với người ta, giờ vẻ mặt vẫn không đổi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn gì, để anh đi lấy cho em?"

Khởi Tinh nhìn một vòng, trên bàn đều bày mấy món thức ăn lạnh (*) và bánh ngọt, cậu không thích chúng.

(*) Là những món không cần phải đun nóng hoặc nấu lên như salad hay các loại cuốn …

"Bỏ đi, em vào bếp nhờ dì giúp việc làm chút đồ cho em."

Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, "Trưa nay lại không chịu ăn cơm tử tế."

Khởi Tinh giả bộ như không nghe thấy, cậu đi vào trong bếp, ở đó vẫn còn món chân giò hun khói hầm măng tươi, dì giúp việc liền hâm nóng một bát cho cậu ăn. Khởi Tinh mặc trên người bộ âu phục quý giá, tay thì cầm bát lén lút ăn khuya trong bếp, xong rồi mới lại quay về đại sảnh.

Chờ đến khi cậu quay lại, thì phát hiện không thấy cả ông ngoại và Thịnh Tịch Niên đâu.

Khởi Tinh dạo quanh một vòng vẫn không tìm thấy người, chỉ thấy mỗi trợ lý của Chúc Phong Nhậm.

Trợ lý của Chúc Phong Nhậm tên là Chung Trữ, là một Alpha. Chung Trứ lớn hơn Khởi Tinh khoảng chừng mười tuổi, trước đây là một học sinh được Chúc Phong Nhậm tài trợ, sau này lại vào xí nghiệp của Chúc gia làm. Bình thường Chung Trữ luôn nói năng thận trọng, trên thương trường cũng là một người ngoan độc sấm rền gió cuốn, luôn xử lý mọi công việc trong xí nghiệp Chúc gia ngăn nắp rõ ràng.

Khởi Tinh bình thường không hay gặp mặt anh ta, cậu luôn cảm thấy mình ở trong mắt đối phương chắc là một tên bại gia tử văn dốt võ nát.

Bại gia tử không tìm thấy người, đành phải bất chấp khó khăn mà đi tới hỏi. Chung Trữ tiếc chữ như vàng: "Chúc tiên sinh và Thịnh tiên sinh có việc cần nói chuyện nên đã lên thư phòng rồi."

Khởi Tinh sau khi nói cảm ơn thì cũng lủi lên trên tầng, cậu không tới quấy rầy hai người họ, mà ngoan ngoãn đứng ở hành lang. Qua một lúc lâu, cửa thư phòng mới được mở ra.

Người ra ngoài là Thịnh Tịch Niên. Khởi Tinh nhanh nhẹn tiến tới hỏi: "Ông ngoại em đâu? Ông gọi anh lên để làm gì thế?"

"Ông ngoại có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." Nơ của Khởi Tinh bị lệch, Thịnh Tịch Niên liền đưa tay lên chỉnh giúp cậu, cũng trả lời câu hỏi thứ hai, "Anh và ông nói chuyện làm ăn."

Khởi Tinh yên tâm, Thịnh Tịch Niên bỏ tay xuống nhìn cậu, rồi đột nhiên nói: "Ông ngoại thật sự rất yêu thương em."

"Đương nhiên rồi." Khởi Tinh không hiểu sao anh đột nhiên nói vậy là có ý gì, nhưng nghe thế liền đắc ý khẳng định, rồi cậu lại đảo mắt nghĩ, nói tiếp: "Em còn biết anh cũng yêu em nữa."

Thịnh Tịch Niên lộ ra chút vui vẻ, anh cầm lấy tay Khởi Tinh.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, Chúc Phong Nhậm cũng xuống, còn để cho Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên kính trà mình trước mặt mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!