Ăn cơm tối xong, Thịnh Tịch Niên lại gọi bác sĩ gia đình tới lần nữa để kiểm tra cho Khởi Tinh, trước khi đi ngủ còn cho cậu uống thuốc một lần nữa.
Hiện giờ trong đầu Khởi Tinh đang rối cả lên, Thịnh Tịch Niên bảo cậu làm gì thì cậu cũng ngoan ngoãn làm, ngay cả uống thuốc cũng không giãy giụa. Thịnh Tịch Niên nhận lại cái cốc từ cậu, còn dặn dò không ngừng nghỉ: "Sau này em đừng dầm mưa nữa, đêm nay cũng không được đá chăn ra."
Anh dựa vào hơi gần, lúc này trong lòng Khởi Tinh có quỷ, mất tự nhiên mà lùi lại phía sau, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Đợi tới lúc hô hấp Thịnh Tịch Niên ổn định, Khởi Tinh mới len lén mở mắt, cậu nương ánh trắng ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn người bên cạnh.
Tính từ lần gặp mặt đầu tiên tới bây giờ, cậu và Thịnh Tịch Niên đã quen nhau được năm tháng, bọn họ đi thử lễ phục cùng nhau, chọn nhẫn, chuẩn bị hôn lễ, bọn họ đăng ký kết hôn, giữa cái nhìn của người thân và bạn bè bọn họ trao nhau nụ hôn, đi gặp mẹ anh, cùng hưởng tuần trăng mật, còn không thể tránh khỏi một lần da thịt thân mật, cũng từng có lúc cãi nhau rồi làm hòa.
Nhìn như vậy, họ thật sự giống với tất cả những cặp vợ chồng, những gia đình bình thường ___ ngoại trừ hiện tại một người mới bắt đầu thích đối phương, người còn lại vẫn không hề hay biết.
Mà hiện tại Khởi Tinh đã hoàn toàn đã quên hết những điều không vui trước khi kết hôn, cậu ngắm người ngủ say ở bên cạnh dưới ánh trăng. Ngũ quan của Thịnh Tịch Niên rõ rệt, thoạt nhìn có chút sắc bén, nhưng lông mi lại vừa dài vừa dày, điều đó làm cho anh vào ban đêm thoạt nhìn có thêm vài phần nhu hòa.
Khởi Tinh đắc ý (*) nhìn một hồi, trong lòng nhủ: Thế này làm gì có ai có thể không thích được, ai không thích chính là kẻ ngu ngốc.
(*) Nguyên gốc "
"
- Mỹ tư tư: Ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó vui vẻ, cao hứng nên vẻ mặt rất đắc chí.
Cậu lại nghĩ: Thịnh Tịch Niên có thích mình không nhỉ?
….. Chắc là không thích đâu, Khởi Tinh nghĩ lại lúc nãy Thịnh Tịch Niên còn dặn cậu chuyện không được đá chăn, nhất thời cảm thấy Thịnh Tịch Niên dạy dỗ cậu như dạy con vậy, làm gì có ai đối xử với người mình thích như thế.
Thật là sầu lòng mà.
Khởi Tinh thở dài, xoay người lặng lẽ dịch sát lại Thịnh Tịch Niên, cậu muốn được ở gần bên anh một chút, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc, chỉ có thể len lén đưa tay qua, đụng vào ngón tay của Thịnh Tịch Niên ở trong chăn, rồi mới an phận nhắm mắt lại.
Cậu không nhớ lâu, buồn cũng chỉ buồn một lúc vậy thôi, rồi lập tức ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Sáng sớm hôm sau Thịnh Tịch Niên đi làm cậu vẫn chưa dậy, trước khi đi anh sờ trán cậu rồi dặn dì giúp việc giữ nóng đồ ăn sáng.
Lúc Khởi Tinh dậy thì bên cạnh đã chẳng còn có ai, cậu mang theo cái đầu bù xù đi xuống lầu, dì giúp việc nhanh chóng bưng cháo ra bàn: "Khởi tiên sinh hôm nay đã đỡ hơn chưa? Từ sáng sớm Thịnh tiên sinh đã hâm cháo cho cậu rồi đấy."
Chút cáu kỉnh lúc mới rời giường vào buổi sáng của Khởi Tinh liền tan biến hết, cậu sung sướng ăn cháo, còn muốn gửi tin nhắn cho Thịnh Tịch Niên, nhưng lại lo rằng đối phương đang làm việc, nên đành thôi. Cậu ăn xong cháo thì bắt đầu chơi game, vì trong đầu chỉ có Thịnh Tịch Niên nên ngay cả chơi game cũng thua mất mấy ván, cuối cùng cậu dứt khoát vứt máy game sang một bên, nhào lên ghế sofa.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, cuộc sống và suy nghĩ đều đồng thời loạn cào cào, trong lòng lúc thì thấy chua như ăn chanh, lúc lại thấy vui sướng dâng trào.
Khởi Tinh lăn trên ghế sofa mấy vòng, rồi gọi điện thoại cho Trác Trừng Dương.
Có lẽ Trác Trừng Dương vừa mới rời giường, giọng vẫn còn lơ mơ, không kiên nhẫn hỏi Khởi Tinh có việc gì. Hiện giờ Khởi Tinh mặc kệ thái độ của Trác Trừng Dương ra sao, cậu chỉ hỏi: "Bây giờ đang ở đâu đấy?"
Trác Trừng Dương ngáp một cái: "Ở nhà."
"Được, tôi tới tìm cậu."
"Để làm gì?"
Khởi Tinh vốn muốn tìm một quân sư để cố vấn cho mình một chút, nhưng nói chuyện trong điện thoại đột nhiên lại thấy hơi ngượng, chỉ có thể bảo: "Có chuyện quan trọng."
Nói xong không đợi Trác Trừng Dương phản ứng lại, Khởi Tinh cúp luôn điện thoại rồi chạy lên tầng thay quần áo, trong lúc ấy còn nhắn tin cho Thịnh Tịch Niên.
"Em tới nhà Trác Trừng Dương một chuyến."
Đến lúc cậu ra khỏi cửa thì rốt cuộc Thịnh Tịch Niên cũng nhắn lại.
"Em mặc thêm nhiều quần áo một chút, nhớ mang theo dù."
Thật là kỳ quái, nếu như lúc mới đầu cậu nhìn thấy tin nhắn như vậy đại khái là sẽ cảm thấy Thịnh Tịch Niên đúng là quản rõ lắm, nhưng bây giờ đọc được tin nhắn cậu lại chỉ cảm thấy như là được uống một ngụm lớn soda đào vậy, ngọt chết đi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!