"Thế nên cậu liền ném cái tên ấy sang chỗ tôi?"
Hứa Dật mang vẻ mặt "cậu đùa tôi đấy à", lên án Thịnh Tịch Niên: "Cậu có biết tên đó sẽ chẳng chịu làm gì không? Mà không làm gì cũng thôi đi lại còn cmn ra vẻ với tôi, kể lể một đống tình sử phong lưu, chưa nói được mấy câu về công việc đã hẹn tôi buổi tối tới quán bar uống rượu."
Giờ Thịnh Tịch Niên không nghe nổi hai chữ quán bar, bảo: "Đấy không phải là điều cậu thích à?"
Hứa Dật kêu oan: "Người uống rượu của tôi cũng cần phải được tuyển chọn đó, được không hả!" Hắn cũng chẳng thích nhắc đến cái tên ngu si kia, liền đổi đề tài, nheo mắt lại cười xấu xa: "Thế nào? Có phải đêm qua về sớm hơn nên đã khiến Khởi Tinh cảm động chết đi được đúng không?"
Thịnh Tịch Niên nhìn văn kiện trong tay, lãnh đạm mở miệng: "Đêm qua em ấy đi uống rượu cùng với bạn, tôi tới quán bar đón em ấy."
"…."
Tự trong thâm tâm Hứa Dật nói: "Tôi sai rồi, vị Omega nhà cậu không giống người thường, sau này tôi không bao giờ dám tự ý phỏng đoán nữa."
Hắn nói xong thì hình như nhớ tới điều gì đó, liền hơi thẳng lưng, coi như thuận miệng mà hỏi một câu: "Cậu ấy đi cùng người bạn nào? Trác Trừng Dương à?"
Thịnh Tịch Niên khó có được một lần ngẩng đầu lên nhìn: "Sao cậu lại biết?"
"Chả phải lúc các cậu kết hôn thì tôi có gặp qua một lần rồi đó thôi." Hứa Dật cười cười, lại đem đề tài quay về chuyện công việc, "Được rồi, tôi cũng chỉ tới để xả bực thôi, tôi vẫn còn có đống việc đây, về văn phòng trước đã ____ đúng rồi, có phải bên Anh muốn cử người sang không?"
Thịnh Tịch Niên đã đặt hết mọi lực chú ý lên công việc: "Ừ."
Công ty ở bên Anh là do Thịnh Tịch Niên lập ra trong khoảng thời gian còn đang du học, không phải sản nghiệp của Thịnh gia. Núi cao hoàng đế xa, tay của Thịnh Minh Lễ còn chưa vươn được sang tới đó, mà lão cũng coi thường anh, cho rằng đó chỉ là "Trò chơi của trẻ con". Nhưng thực chất công ty đã có tiếng ở trong ngành, quy mô cũng không thể coi là nhỏ. Năm nay Thịnh Tịch Niên về nước, liền bắt đầu dần dần khai thác thị trường quốc nội.
Nói tới cũng thật nực cười, tuy rằng Thịnh Minh Lễ giao hạng mục Vân Thành cho Thịnh Tịch Niên, nhưng Thịnh Tịch Niên lại chẳng khác gì thuộc hạ làm thuê cho lão. Thịnh Minh Lễ chẳng tin tưởng ai, nhìn thấy ai cũng chướng mắt, bao gồm chính con trai ruột của mình.
Hứa Dật đi ra khỏi phòng làm việc của Thịnh Tịch Niên, nhưng không có về văn phòng mình ngay, mà đứng ở lối nhỏ trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
"Đã khỏi ốm chưa?"
Một lát sau, đầu kia trả lời lại một câu: "Tạm ổn, ngày hôm nay không còn sốt nữa."
Hứa Dật cười lạnh, nhắn lại: "Tôi thấy đâu chỉ là tạm ổn thôi đâu, còn có tinh lực chạy đi uống rượu nữa mà."
Bên kia không đáp, Hứa Dật đợi một lát, mất hết kiên nhẫn, trực tiếp gọi điện thoại sang thì phát hiện mình đã bị kéo vào danh sách đen.Non nửa tháng không gặp, Khởi Tinh thấy Dụ Viên đã béo lên một vòng, nó nằm trên ghế sofa nhà Hạ Tiêu như Hoàng hậu nương nương bễ nghễ tứ phương. Chắc là vì rất lâu không gặp, nên nó lại hiếm khi bày ra sắc mặt tốt với Khởi Tinh, bị đối phương ôm vào lòng mà cũng không hề giãy ra, nhân cơ hội đó Khởi Tinh liền nhanh chóng vần vò nó một trận, cảm thấy rất thỏa mãn.
Người hàng xóm mà muốn ghép đôi cho Dụ Viên của Hạ Tiêu giờ bận đi làm vẫn chưa về, Khởi Tinh nghĩ mèo sẽ sốt ruột, nên liền đem nó về nhà trước, hẹn lần sau rồi lại nói chuyện. Thời gian còn sớm, hai người họ cùng đi tới cửa hàng hoa.
Hạ Tiêu là một phó cửa hàng trưởng rất xứng chức, khi Khởi Tinh không có ở đó cô xử lý mọi công việc trong cửa hàng rất gọn gàng, những nhân viên khác cũng quen với cái thói ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của Khởi Tinh, nên cũng không lười biếng trong công việc. Khởi Tinh tuần tra một vòng, thấy rất xấu hổ, liền nhanh nhẹn phát bao lì xì lớn cho nhân viên, còn an phận ở trong cửa hàng tới tận tối, trước khi đi về còn tiện đem một bó hoa Cát Tường (1) về.
Lúc cậu về đến nơi, cơm tối đã được làm xong, Khởi Tinh thả Dụ Viên ra khỏi giỏ, còn đi trộn thức ăn mèo. Thừa lúc Dụ Viên đang chuyên tâm ăn không rảnh rỗi, cậu liền đem bó hoa ra chỉnh sửa lại rồi cắm vào bình trong phòng khách.
Khi Thịnh Tịch Niên vào đến nhà, Khởi Tinh cũng mới cắm xong bình hoa, thấy anh về, cậu vốn muốn khoe một chút, hỏi anh xem trông bình hoa có đẹp không, nhưng chợt nhớ ra mình đang cãi nhau với người ta, thế là lại nuốt ngược vào.
Nhưng Dụ Viên thì lại đi tới quấn quýt thân thiết cọ cọ chân anh, vì dù sao lúc hai người chuẩn bị kết hôn nó cũng gặp Thịnh Tịch Niên rồi.
Khởi Tinh tức chết đi được, ở trong lòng thầm mắng nó là tiểu phản đồ.
Thịnh Tịch Niên cũng không chủ động nói chuyện với Khởi Tinh, hai người vô cùng trầm mặc mà ăn xong một bữa cơm.
Chờ Khởi Tinh ăn cơm xong, Dụ Viên cũng vừa ăn xong thức ăn của mình, nó hài lòng thỏa dạ nằm bò trên sofa nghỉ ngơi. Khởi Tinh đi vào phòng vệ sinh, rồi nhân lúc nó không đề phòng, liền nhào qua bế nó lên xách vào đó.
Dụ Viên nào đã biết đại họa chuẩn bị giáng xuống đầu, cho tới tận lúc đi vào cửa nó nhìn thấy bồn tắm và sữa tắm chuyên dụng thì mới muộn màng nhận ra, gào lên thảm thiết. Khởi Tinh mở nước vào bồn tắm nhỏ, vừa bớt thời gian vuốt lông cho Dụ Viên.
"Gào cái gì, con có biết bao lâu rồi con chưa tắm không hả?"
Dụ Viên đâu có nghe vào, nó bắt đầu ra sức giãy giụa, ý chí của Khởi Tinh sắt đá, chờ cho nước trong bồn đầy, chuẩn bị quăng mèo vào trong bồn.
Lần này nó lại càng kêu thảm thiết hơn, Thịnh Tịch Niên vốn đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng kêu, anh liền đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn một lúc, cuối cùng cũng mở miệng nói với Khởi Tinh câu đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!