Chương 14: Cãi nhau

Thịnh Tịch Niên lái xe từ nhà tới Age vừa vặn hết nửa tiếng đồng đồ, từ xa xa đã thấy Khởi Tinh đang đứng bên đường. Đối phương cũng thấy anh, còn không đợi Thịnh Tịch Niên dừng hẳn xe lại, cậu đã vội vàng chạy qua, nhanh chóng mở cửa rồi leo lên xe ngồi.

Chờ Khởi Tinh an vị, Thịnh Tịch Niên đảo tay lái quay về nhà. Ở trên đường, Thịnh Tịch Niên vừa muốn mở miệng, Khởi Tinh đã lập tức giành nói: "Em xin lỗi."

"….."

Lời Thịnh Tịch Niên muốn nói đã bị một câu này của cậu chặn lại, anh nhìn cậu một một cái, đang muốn mở miệng nói thêm gì đó, Khởi Tinh lại vội vàng nói tiếp: "Em sai rồi."

"…."

Thịnh Tịch Niên từ lúc đón được người đến giờ còn chưa nói được câu nào mà đã bị cậu chặn miệng tới hai lần, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, nhưng khuôn mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì, cứ chăm chú nhìn về phía trước lái xe, một bên hỏi: "Ồ? Sai thế nào?"

Khởi Tinh quy quy củ củ ngồi ở vị trí phó lái, giống như thực sự đang kiểm điểm bản thân: "Em đã đồng ý với anh là ở nhà nghỉ ngơi, thế nhưng lại chạy đi uống rượu, còn không nói với anh biết, còn có ý đầu cơ thủ xảo (*), nói dối lừa gạt để qua kiểm tra."

(*) Đầu cơ thủ xảo "

": Lợi dụng thời cơ và dùng thủ đoạn giảo hoạt, thiếu chính đáng để trục tư lợi, cũng để chỉ dùng sự khôn lỏi để đạt lợi ích.

Khởi Tinh nhận sai xong thì nhanh chóng ném nồi: "Mà cũng tại Trác Trừng Dương gọi em ra ngoài, nói là vì quá lâu rồi không gặp nên vô cùng nhớ em, em vì để ý tới tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nên nhất thời nhẹ dạ mà phạm sai lầm."

Nói rồi cậu len lén liếc mắt sang nhìn Thịnh Tịch Niên, đối phương như cười như không nói một câu: "Vậy em còn là con người rất trọng tình nghĩa nữa."

Khởi Tinh thấy sắc mặt anh vẫn không tốt, không biết là trong lòng đang nghĩ thế nào, không chắc chắn cho lắm. Thật ra sự tức giận trong lòng Thịnh Tịch Niên đã tiêu tan không ít, anh đột nhiên nói: "Lần đầu tiên anh gặp em cũng là ở quán bar này, lúc ấy còn đang ấn một tên Alpha lên nắp ca

-po xe anh để đánh."

Khởi Tinh đã sớm chọn quên việc này đi rồi, trong lòng thầm nhủ cái tính lật lại nợ cũ năm xưa của Thịnh Tịch Niên thật đáng ghét, còn đang nghĩ như thế thì đối phương lại hỏi: "Khi ấy không phải là em rất hung hăng sao, thế nào mà giờ càng ngày càng nhát cáy vậy?"

Khởi Tinh không thích nghe người khác nói mình nhát cáy, cậu bĩu môi bảo: "Trước khác nay khác, không phải là vì giờ em phạm lỗi à, với cả ___"

Cậu nhìn thoáng qua Thịnh Tịch Niên, "Quan hệ của hai chúng ta thế này em cũng đâu thể đánh anh được."

Phía trước là đèn đỏ, Thịnh Tịch Niên dừng xe lại, rất có hứng thú mà nghiêng đầu hỏi: "Quan hệ thế nào?"

Khởi Tinh vốn định thuận miệng đáp "Quan hệ vợ chồng hợp pháp" giống như lúc ở Italy, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra hoàn cảnh sử dụng câu này, không biết sao mặt lại đột nhiên nóng lên, thế là ậm ậm ừ ừ một lát, mới nói được: "Thì … giờ tùy tiện đánh người có thể bị coi là liên quan tới bạo lực gia đình."

Thịnh Tịch Niên dở khóc dở cười, tới lúc này thì cơn giận đã mất sạch chẳng còn một mảnh. Chỉ cảm thấy mạch não của Khởi Tinh đại khái là thật sự khác hẳn người bình thường.

Cậu giảo hoạt, linh động, có những thời điểm thì diễu võ giương oai, lúc giả bộ đáng thương thì vẻ mặt tủi thân. Đánh nhau, gạt người, kén ăn, làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hình như mấy cái miêu tả đó chẳng có cái gì tốt cả, Thịnh Tịch Niên nghĩ.

Thế nhưng vẫn rất đáng yêu.

Về đến nhà, Thịnh Tịch Niên cất xe, hai người cùng nhau đi vào phòng khách. Đèn trong phòng khách vẫn còn bật, Khởi Tinh sợ Thịnh Tịch Niên tính sổ với mình, liền cân ân cần hỏi han anh trước: "Anh ăn cơm chưa? Tối nay dì giúp việc hầm canh đấy, trong bếp vẫn còn đang để nóng, anh có muốn uống một ít không?"

Nói xong lại bổ sung thêm: "Uống ngon lắm."

Thịnh Tịch Niên vốn đã ăn ở công ty rồi, nhưng nhìn bộ dạng như hiến vật quý của cậu thì vẫn gật đầu, Khởi Tinh mau chóng vào bếp lấy canh.

Canh gà hầm măng (1), rất thanh đạm. Đêm đã khuya, hai người cũng không mở toàn bộ đèn, chỉ mở một đèn treo ở bàn ăn, ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng trên đầu.

Khởi Tinh nhìn Thịnh Tịch Niên ngồi trước bàn ăn không nhanh không chậm uống canh, có chút đắc ý hỏi: "Uống ngon phải không, em cố ý để lại một bát cho anh đấy."

Thịnh Tịch Niên nhịn không được mà nở nụ cười. Khởi Tinh cho rằng chuyện tối nay cuối cùng thì cũng qua đi, cảm giác say cũng hơi bắt đầu bốc lên, cậu một tay chống lên trên mặt bàn, đầu dựa vào lười biếng nói.

"Hôm nay Trác Trừng Dương bảo với em Khởi Hằng vì một diễn viên nhỏ nhoi mà đánh nhau với người ta ở quán ăn đêm, gây náo loạn rất lớn, bảo sao gần đây Khởi Vinh Bân chẳng rảnh mà tới tìm em, chắc là còn đang đi thu dọn cục diện rối rắm cho con trai bảo bối của ông ta."

Thịnh Tịch Niên chẳng có hứng thú với những lời này, anh uống hai thìa canh, rồi vô ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện trên cổ Khởi Tinh trống không, cậu không đeo vòng ức chế tin tức tố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!