Chương 9: Thiên tài của nỗ lực

Từ hôm ấy, tôi bỗng đem lòng yêu tất cả mọi thứ liên quan đến rái cá.

Tôi mua móc khóa hình rái cá ở bất kỳ nơi nào tôi nhìn thấy, tôi xem những bộ phim hoạt hình về rái cá, ốp điện thoại cũng là rái cá. Chú rái cá mà Đức tặng, tôi đặt thật ngay ngắn trên bàn học, không dám chạm vào vì sợ sẽ làm bẩn món quà quý giá ấy.

Và trong nhiều lần ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào nó, tôi chợt nhận ra thứ tôi thật sự yêu quý hình như lại chẳng phải là con rái cá.

Tháng thi đua đang tới gần.

Để chào mừng kỷ niệm 40 năm ngày thành lập trường, phong trào học tập được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Giáo viên đồng loạt tổ chức các cuộc thi nhỏ lẻ tự phát, bài tập và dự án ngày càng chất đống.

Tôi quay cuồng giữa việc học đội tuyển, học kiến thức trên lớp và làm bài tập nhóm.

Một buổi tối như mọi buổi tối, tôi cắm đầu vào máy tính để chỉnh sửa bài thuyết trình trong PowerPoint, khi đang gõ phím, đột nhiên tôi thấy chóng mặt khó tả, hai mắt bỗng mờ đi. Tôi ngó nghiêng đồng hồ, xem lại ghi chú và tính toán thật kỹ lưỡng.

Nếu bây giờ tôi không làm thì tôi sẽ phải dậy sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày, nhưng ngày mai có một tiết Kinh tế pháp luật của cô Cúc, mà cô Cúc lại cực kỳ hiền, tôi có thể ngủ gật thoải mái. Nghĩ vậy, tôi phá lệ nhảy lên giường, tự thưởng cho bản thân nghỉ ngơi một chút.

Tôi với chiếc điện thoại đang nằm trong xó, lướt qua vài tin nhắn ở các nhóm, thông báo nộp bài tập,... định bụng sẽ lại rời khỏi giường để hoàn thành nốt nhiệm vụ thì tầm mắt tôi chạm vào dòng tin nhắn của Minh Đức, hiển thị đã gửi từ hai tiếng trước.

Minh Đức: [Lam đã ngủ chưa?]

Minh Đức: [Đừng để bản thân kiệt sức quá nhé]

Thấy tài khoản của đức vẫn còn sáng nút hoạt động, tôi cựa mình, tay thoăn thoắt gõ phím trả lời.

Nguyệt Lam: [Tớ vẫn chưa làm xong bài thuyết trình:( ]

Tin nhắn vừa được gửi, màn hình lập tức hiện lên thông báo đã xem và đang trả lời. Tôi hơi giật mình, cứ như là Đức đã ở sẵn trong hộp hội thoại của chúng tôi vậy.

Minh Đức: [Giờ đã muộn lắm rồi đó, cậu để mai làm đi.]

Tôi đọc ngấu nghiến từng chữ, hai tay nắm chặt vạt chăn mỏng.

Nguyệt Lam: [Nhưng mai tớ phải nộp luôn rồi.]

Nguyệt Lam: [Với lại, cậu cũng đang thức khuya giống tớ mà.]

Lần này dòng chữ đang soạn tin hiện lên lâu hơn một chút.

Minh Đức: [Hay cậu gửi bài thuyết trình ấy sang đây đi, tớ làm giúp một chút.]

Nguyệt Lam: [Vậy phiền cậu lắm, tớ không cần đâu.]

Hai mắt tôi bắt đầu díp hết lại, tôi ngồi bật dậy rồi vào phòng tắm rửa mặt, tiện tay nặn đi những cục mụn trứng cá trên trán. Ôi bọng mắt của tôi sắp thâm ngang với gấu trúc luôn rồi.

Cảm thấy đêm nay vẫn còn dài, tôi liền chui xuống nhà ăn vụng, kiễng chân thật cẩn thận để bác Minh không nghe thấy, không dám bật điện, tôi mò mẫm lần tìm cửa tủ lạnh theo trí nhớ.

- Bác bắt tại trận rồi nhé!

- Á!

Tôi giật mình hét toáng, tim như sắp nhảy ra khỏi miệng. Bác Minh đang đứng trước công tắc điện, trên mặt vẫn còn đắp chiếc mặt nạ có màu xanh kỳ dị, bác với lấy cây chổi trong góc nhà rồi chạy về phía tôi, miệng không ngừng la mắng:

- Đã ký biên bản là phải ngủ trước 11 giờ cơ mà, con bé này. Mày đứng lại cho bác!

Tôi chạy vòng vòng quanh nhà bếp, mồm miệng liến thoắng:

- Cháu làm bài tập nhóm, bài tập nhóm mà bác!

Sức bác Minh chắc chắn không thể đuổi kịp tôi, chính vì vậy mà tôi đã phòng thủ quá hớ hênh, vấp chân vào chân ghế ăn rồi ngã chổng vó. Trong lúc tôi còn đang ôm chân nhảy lò cò, bác Minh tóm lấy tôi và cười đắc thắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!