Chương 4: Sự trùng hợp đáng ngờ

Đôi chân bước lên bậc thang cuối cùng dẫn đến tầng ba, tôi hít một hơi thật sâu rồi vào lớp, cố gắng không gây sự chú ý. Bên cạnh chỗ của tôi là Minh Nam đang ngồi chễm chệ, nhìn thấy tôi liền buông lời cợt nhả:

- Gà Trăng* đến rồi à?

Đôi khi tôi có cảm giác Nam như có thù với từ Hán Việt vậy. Thậm chí tôi từng chứng kiến Nam và Hải Đăng lao vào đập nhau đến chảy máu miệng chỉ vì Nam cứ khăng khăng gọi Đăng là đèn biển.

- Mày ngộ à?

Mới sáng ngày ra.

Tôi mệt mỏi đập cặp xuống bàn, không bao lâu đã nghe tiếng trống trường vội vã vang lên khắp ngóc ngách các lớp học, Kiều Trang chạy xồng xộc vào lớp rồi lao về chỗ, vì Trang ở bên trên tôi nên với một lực mạnh, vệt bút của tôi lăn từ đầu trang đến cuối trang.

Trang sung sướng nhìn tác phẩm của mình trên vở tôi, cười cười:

- Tao vừa trốn đội xung kích, tình cờ nghe được hình như hôm nay chọn học sinh vào đội tuyển đấy.

Hà Vi vẫn chăm chăm vào sách toán trước mặt, trả lời qua loa:

- Lớp mình chắc chọn có cho có thôi, chủ yếu là bên A5 kìa.

- Nói mới nhớ.

- Vi nhìn tôi chăm chú.

- Sao Lam lại học A1 thế, điểm mày cao nhất nhì luôn mà?

Tôi bỗng thấy bối rối đến mức bất giác cắn chặt môi dưới, nặn ra một nụ cười méo mó:

- Tao không thích môi trường ở lớp chọn lắm, với lại lớp mình có mọi người ở lớp cũ, lại thoải mái hơn nhiều.

Đúng như những gì Trang nói, cô Mai bước vào lớp với một tập danh sách dày, bắt đầu giảng giải về lợi ích khi tham gia đội tuyển cho nhà trường. Khác với cấp hai, thay vì thi thẳng vào vòng tỉnh, chúng tôi sẽ phải vượt qua vòng thành phố, từ đó chọn những thành viên ưu tú cho đội tuyển chính thức.

Nhưng cũng đúng so với những gì Vi nói, 10A1 không quá chú trọng việc này, phần lớn các bạn đều ngồi im và tỏ ra không mấy hào hứng. Những tưởng chuyện đội tuyển cứ thế kết thúc thì cô Mai lại ngồi trầm ngâm hồi lâu, rồi không biết ý tưởng ở đâu ra, cô đứng phắt dậy đập bàn:

- Được rồi, nếu các bạn không ai đăng ký học thì cô quyết định. Tất cả lớp sẽ bắt buộc phải học đội tuyển, môn học bất kỳ do các bạn tự bốc thăm, không bàn cãi!

Không cần phải nói, không khí lớp tôi sau đó nhốn nháo thế nào. Một nửa thấy hào hứng, một nửa lại có vẻ lo sợ, cũng không ít người ý kiến nhưng cô không hề dao động. Cô Mai lớp tôi dạy môn Toán, hình như chính vì vậy nên có vẻ số giấy môn toán trong thùng nhiều hơn hẳn.

Đối với một lớp hướng xã hội như 10A1, thi học kỳ Toán đã là cả một vấn đề chứ đừng nói đến thi học sinh giỏi.

Bỗng dưng có tâm trạng hơn hẳn, tôi liền lôi túi bánh gấu ra ăn, miệng vừa ngồm ngoàm nhai vừa cười ặc ặc trên nỗi đau của những con chuột bạch bốc đầu tiên, đứa nào cũng kêu trời kêu đất. Được vài phút thì Thùy Linh đột nhiên xuống đập bàn tôi cái rầm:

- Mày đổi môn cho tao đi, không cần biết mày vào môn gì, tao thà chết chứ không thi Sử đâu.

Tôi nhoẻn miệng cười, dập tan hi vọng của Linh:

- Tao cũng thế.

- ...

- Số 19.

Tôi bình tĩnh đi lên, lúc lướt qua Trang, con bé nhìn tôi như đang mong tôi bốc vào mấy môn tôi dốt vậy. Số là nó vừa bốc đúng môn tủ, hiển nhiên là cười tít mắt trên nỗi bất hạnh của những người xung quanh.

Tôi nhắm mắt lấy đại một mẩu giấy trong đống cô vừa bốc lên, từ từ mở, đập vào mắt là nỗi đau tột cùng:

- Dương Huỳnh Nguyệt Lam, Lịch sử.

Cô Mai đọc to, ngay tức khắc là tiếng cười như yêu quái của Trang và Linh. Nếu ánh mắt có thể giết được người, hẳn tôi vừa thành sát nhân hàng loạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!