Chương 2: Ngày khai giảng màu tím bằng lăng

- Á à cái Lam hôm nay đến sớm bất ngờ!

Tôi đảo mắt nhìn cả sân trường nhốn nháo chật ních người, lại liếc Kiều Trang đang cười đầy ẩn ý. Vì Trang đã giữ ghế cho tôi nên tôi chỉ giả vờ cười hì hì như không hiểu.

Thanh Hà thế mà đến muộn hơn cả tôi, A5 không còn chỗ nên con bé bắt đầu lân la sang A1, vừa nhìn thấy tôi liền không ngại ngùng ngồi luôn vào chỗ trống bên cạnh.

Lứa học sinh khóa tôi là năm thứ hai phải học chương trình mới của Bộ Giáo Dục, các môn học sẽ phân ban, trải đều sang các lớp. Nói vậy nhưng học lực của các ban tất nhiên không thể đều nhau được. Về khối tự nhiên, 10A5 đang chiếm ưu thế, còn khối xã hội thì là 10A1 chúng tôi.

- Đêm qua bình rượu cổ của bố tao bị vỡ.

Trang chen lời, gương mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện:

- Thế mày có bị lột da róc gân không, tao thấy chú quý mấy bình rượu đó còn hơn cả vàng ấy.

- Không.

- Hà cười tươi.

- Vì người làm vỡ là bố tao.

- ...

- ...

- Sao thế?

- Có vẻ do nghĩ kiểu gì tôi và Trang cũng cười phá lên nên khi thấy chúng tôi vẫn ngồi đực mặt, con bé lộ vẻ hoang mang cực kỳ.

- Mày đùa vui quá, bọn tao buồn cười đến nỗi cơ mặt không biểu hiện ra được đấy.

- ...

Lần này thì tôi cười thật, Hà cau mày định phản bác nhưng chưa kịp lên tiếng thì tất cả chúng tôi đều giật mình bởi tiếng uỳnh ngay sau lưng.

Khánh Việt đang ngã chổng vó dưới đất, mặt nhăn nhó không ngừng chửi rủa còn Thành Đạt ngồi bên dưới cười đến đỏ cả mặt.

Tôi nhìn chiếc ghế ghi tên của Việt trên tay Đạt rồi lắc đầu, Trang vội móc điện thoại ra chụp ảnh, còn không quên thông báo:

- Việt cười lên, tao đăng Locket.

Tiếng của cô tổng phụ trách vãn hồi lại trật tự, chúng tôi vội ngồi lại đúng vị trí rồi hướng mắt lên sân khấu. Thời tiết lúc này đã dịu hơn nhưng vẫn được căng bạt cẩn thận.

Tuy vậy, không biết tính toán kiểu gì mà trường lại chọn chiếc bạt trắng tinh, chẳng khác nào đang mời gọi ông mặt trời hãy chiếu những tia bức xạ xuống mà thiêu chết chúng tôi đi.

Buổi lễ khai giảng của trường cấp ba đi theo khuôn mẫu tiêu chuẩn của bất kì một ngày tựu trường nào. Cũng là hát Quốc ca, cũng là những tiết mục văn nghệ và đôi ba lời nhắn gửi nhưng lại dấy lên trong tôi cảm giác khác thường đến lạ lùng.

Có lẽ thay vì nép mình dưới màu đỏ rực hoa phượng của mái trường cấp hai đã theo từng bước chân chập chững của tôi suốt bốn năm ròng rã thì tôi lại trở thành học sinh của ngôi trường khác, mang một thanh âm và sắc thái mà tôi chưa từng thấy.

- Đến phần trao giải rồi kìa.

- Trang huých vai tôi, đúng lúc đó trên bục giảng cũng hô vang:

"Chúc mừng em Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, thủ khoa duy nhất của khóa 39 trường Trung học Phổ Thông Hoàng Văn Thụ!"

Tiếng vỗ tay vang lên bên tai, tôi theo phản xạ quay xuống dưới muốn nhìn tận mắt người đã giành được điểm cao nhất. Trong phút chốc, trái tim tôi như hẫng mất một nhịp rõ ràng. Người đang đứng lên và tiến về phía sân khấu, chính là bạn nam tôi gặp dưới tán cây bằng lăng lúc nãy.

- Đã đẹp trai lại còn học giỏi nhỉ?

- Hà cảm thán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!