Giang Úc Bạch lạnh mặt:
"Giờ không cần đến nữa rồi."
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, chốt lại rằng mình vẫn phải rời đi.
"Tôi đang sắp xếp một vài việc dang dở. Sau khi hoàn thành, tôi có thể quay về bên em không?"
Nếu như Giang Úc Bạch chính thức công bố về chuyện này, chắc chắn sự nghiệp của anh sẽ bị tổn hại.
Nếu chúng tôi bên nhau, một ngày nào đó xảy ra cãi cọ, điều tôi không muốn nghe nhất, là câu
"Anh đã từ bỏ tất cả vì em" thoát ra từ miệng anh.
Sống một cuộc sống dựa dẫm vào người khác thật sự rất mệt mỏi.
Tôi hỏi mật khẩu điện thoại của anh.
0719.
Sinh nhật của tôi?
Tôi sửng sốt một lúc, rồi cúi đầu, lặng lẽ viết một dòng trạng thái trên tài khoản weibo của anh.
"Chúng tôi chỉ là bạn."
Giang Úc Bạch chộp lấy điện thoại để xem những gì tôi vừa viết.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.
Thậm chí tôi còn có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.
"Tôi quên mất, chúng ta vốn dĩ vẫn chưa từng bên nhau."
Một thoáng tiếc nuối xẹt qua đáy mắt anh.
"Nhưng em có thể thường xuyên đưa em bé tới chơi cùng tôi. Tôi đủ khả năng chăm sóc trẻ nhỏ."
Anh thật sự nghĩ tôi đã ly hôn, lại còn có một đứa con.
Cảm ơn, nhưng tôi…
"Mấy giờ tàu cao tốc đến?"
Giang Úc Bạch đột nhiên ngắt lời tôi, có lẽ là sợ nghe tôi nói lời từ chối.
Bảy giờ ba mươi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Được, tôi đưa em đi."
Cơn mưa lất phất trở nên nặng hạt hơn khi chúng tôi tới ga tàu.
Tôi lấy ra một chiếc ô nhỏ từ trong túi.
Khi tôi lên tàu, Giang Úc Bạch mới đột ngột hỏi:
"Lê Lê! Có phải trong mắt em, anh rất tệ đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!