Sau đêm nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Giang Úc Bạch nữa.
Giang Úc Bạch đẩy người phụ nữ vừa sà vào mình ra, xoay người đi về phía thang máy.
Khi Diệp Hân Đường đi ngang qua tôi, cô ta nhếch miệng cười nói với người quản lý tiền sảnh:
"Đừng cho đám săn ảnh vào."
"Cả một lũ phiền phức."
6.
Theo lời của Diệp Hân Đường, tầng lầu nơi Giang Úc Bạch ở đã bị nhân viên an ninh bao vây.
Tôi phải đợi trong thang máy.
Trên weibo của Diệp Hân Đường đã cập nhật thêm vài bức cảnh.
Rất nhiều người hâm mộ đang đợi cô ta phát đường.
Đám người đó còn suy đoán, Giang Úc Bạch cùng cô ta đi ngắm cảnh.
Tôi đã đợi rất lâu, từ chập tối đến tận đêm khuya.
Ngay lúc tôi cho rằng anh sẽ không quay lại.
Thang máy đột nhiên mở ra.
Giang Úc Bạch đứng ở cửa.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mùi rượ. u thoang thoảng bay tới.
Anh không nói gì, lặng lẽ bước vào, dựa lưng vào bức tường cách tôi không xa, dưới ánh đèn trên cao, đường nét khuôn mặt hiện lên rõ ràng.
Thang máy bắt đầu chậm rãi di chuyển lên trên.
Sự im lặng bao trùm không gian chật hẹp.
Tôi nuốt khan:
"Giang Úc Bạch, tối nãy chúng ta đã thống nhất rồi."
"Chỉ cần chờ tôi vài phút thôi, tôi lập t…"
Đột nhiên một bàn tay to lớn bóp lấy cổ tôi, đẩy tôi vào tường, bức tường lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Hơi thở rực lửa lan tỏa.
"Tại sao còn muốn tới?"
Anh đủ cao để che mất đèn thang máy.
Tôi chìm trong vùng tối liền cảm thấy ngột ngạt.
Tôi nắm lấy cổ tay anh, sợ bị người khác bắt gặp, vội nói:
"Tôi muốn nhận tiền thưởng cuối năm, muốn kiếm tiề.n."
Kiếm tiề.n.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!