Chương 3: (Vô Đề)

Tôi không thể để đứa nhóc tiếp tục rầm mưa cùng mình được.

Thế là lên xe của Giang Úc Bạch.

Tiếng mưa rơi trên nóc xe kêu lộp bộp.

Tay chân tôi lạnh đến nỗi giọng cũng run run: Cảm ơn.

"Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi?"

"Ba tuổi, mới bắt đầu đi học mẫu giáo."

Không khí trong xe càng trở nên lạnh lẽo.

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, thấy đám người hâm mộ phấn khích hò reo khiến tôi choáng ngợp, đến ngơ ngác.

Hóa ra chúng tôi thực sự rất khác nhau.

Chàng trai tôi từng thích, rụt rè trốn trong một góc, giờ được rất nhiều người thích.

Tôi đang lan man suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại báo cuộc gọi đến.

Ánh mắt Giang Úc Bạch lập tức rơi vào màn hình điện thoại của tôi.

Tôi mím môi hơi lưỡng lự.

"Tại sao không trả lời?"

Không…

Ngón tay hiếu động của đứa nhỏ vô tình ấn vào loa ngoài.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Tối nay có ở nhà không? Anh đã làm hoành thánh cho em."

Giọng người đàn ông vang vọng trong xe.

Đây là người đàn ông tôi quen qua buổi xem mắt, Triệu Hiên.

Mặc dù tôi đã từ chối nhưng vẫn không thể ngăn được sự theo đuổi của anh ta.

Tôi chợt hoảng hốt, vội tắt điện thoại, lại vô tình làm đổ túi xách của mình.

Một chiếc móc chìa khóa cũ rơi ra.

Trên đấy là ảnh của Giang Úc Bạch thời trung học.

Giang Úc Bạch hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ, bật ra một tiếng cười nhẹ.

Thực xấu hổ khi những tâm tư thầm kín bỗng bị phơi bày trước mặt chủ nhân hợp pháp.

Tôi muốn che giấu nhưng lại càng làm cho chúng trở nên lộn xộn hơn. Khi đang nhặt đồ, tôi lại vô tình nhấn vào nút hạ cửa kính.

Xuất hiện khoảng trống khi cửa sổ xe hạ xuống.

Người hâm mộ hò hét cuồng nhiệt, lập tức chen chúc áp sát chiếc xe.

Tôi đang định quay đầu thì một luồng sáng chói mắt rọi vào. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!