Chương 15: (Vô Đề)

Tất nhiên đó chỉ là dò hỏi thôi. Mặc dù sếp đề ra cho tôi một offer hấp dẫn hơn cũ rất nhiều, nhưng vì mối quan hệ giữa tôi và Giang Úc Bạch nên chị ấy không chắc là tôi có muốn tiếp tục làm việc không.

Linh Linh ngồi cạnh bỗng hăng hái.

"Nếu tớ là cậu, nhất định sẽ nằm dài ở nhà hưởng thụ, để chồng yêu chăm sóc từ đầu đến chân."

"Tội gì phải đi làm vất vả."

"À mà cậu còn định làm việc trong mảng giải trí không?"

"Không, tôi muốn đưa tin về đời sống xã hội. Có thể sẽ hoàn toàn không dính dáng đến giới giải trí."

Vì những chuyện đã trải qua trước kia, tôi muốn giúp đỡ những người bị hại yếu thế lên tiếng lấy lại công bằng. 

Sau khi ăn tối với sếp, công việc cơ bản đã hoàn thành.

Lúc về đến nhà thì đã gần mười một giờ. Vừa bước vào đã bị Giang Úc Bạch kéo vào một cái ôm thật chặt. Giọng anh ỉu xìu vì buồn ngủ.

Xong việc rồi sao?

Vâng.

Liếc nhìn trên bàn, có rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn. 

Anh chưa ăn à?

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Không, anh chờ em.

Tôi cảm thấy có chút áy náy.

Xin lỗi anh.

Hửm?

Giang Úc Bạch kéo tay tôi, dặt vào một miếng bánh.

"Sao đột nhiên lại nói xin lỗi rồi?"

"Tháng sau có lẽ em sẽ đi du học nước ngoài. Cũng không biết sẽ đi bao lâu…"

Giang Úc Bạch trầm ngâm một lát.

"Em không cần nói xin lỗi vì chuyện đó."

"Nhưng mà chúng ta chỉ vừa mới bên nhau."Tôi có chút lúng túng ôm lấy anh.

Giọng nói của Giang Úc Bạch không giấu được vui vẻ.

"Ra là em không nỡ rời xa anh. Vậy tại sao không cho anh bám đuôi đi cùng nhỉ?"

Giang Úc Bạch nói ở bên nhau, chúng tôi liền bên nhau.

Tôi đến châu Âu vài năm.

Giang Úc Bạch cũng ở châu Âu cùng tôi từng ấy năm.

Mặc dù anh vẫn phát hành nhạc, nhưng mật độ xuất hiện không nhiều như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!