Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Bonghongxingdep

Cha chân sau vừa rời đi, Ngô Hiếu Thiên cực kỳ tức giận đóng sầm cửa phòng tắm, ngây dại một lúc lâu, không nhịn được lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

"Có cần phải xấu hổ như vậy không? Mặt mình đỏ rần..."

Cha với mình đều là nam, bị ông ấy nhìn thấy nửa người dưới thật ra vẫn được, nếu cha không lúng túng, mình cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng.

Bấm nút điều khiển máy giặt cho nó bắt đầu vận hành, âm thanh máy giặt cũ kỹ ùng ùng vang lên trong phòng tắm. Bọn họ thuê nhà trọ cũ kỹ này, trước mặt mặc dù có ban công, nhưng lại hẹp hòi không bỏ được máy giặt cũ kỹ này, cuối cùng đành phải đặt máy giặt trong phòng tắm.

Bởi vì âm thanh của máy giặt, Ngô Hiếu Thiên cũng không nghe thấy vừa rồi cha nói chuyện với khách trước cửa ra vào, cũng không biết vị khách kia tự mình đi tới phòng tắm, nhưng là anh nhớ có người nhấn chuông cửa, nghĩ thầm là chủ cho thuê nhà tới thu tiền...

Nhưng mà anh cũng không nghe thấy giọng oang oang đã có thương hiệu của chủ nhà cho thuê. Anh tùy ý thắt chặt khăn lông ở chỗ bụng dưới, tính ra bên ngoài xác định một phen tình trạng phía ngoài, tùy thời có thể chạy về phòng tìm quần mặc vào.

Nào ngờ cửa phòng tắm vừa mới mở ra, anh đã nhìn thấy một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở cái địa phương này—— Lê Chương Vi.

Lê Chương Vi cũng sợ hết hồn, bởi vì cửa phòng tắm đột ngột mở ra, hơn nữa Ngô Hiếu Thiên đứng bên trong thế nhưng quần áo xốc xếch...

Cô đưa tay bưng kín môi, cặp mắt trừng lớn, tầm mắt nhìn ở nửa người dưới anh không ngừng qua lại.

Sao cô ở chỗ này?

Ngô Hiếu Thiên không dám tin nhìn cô chằm chằm.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn Lê Chương Vi không thốt nên lời.

Ngô Hiếu Thiên vừa thẹn thùng vừa lúng túng, cả giận nói:

"Cô muốn nhìn như vậy tới khi nào?"

Thần kinh cô gái này không có vấn đề chứ? Cô không phải được nuôi dạy như một thiên kim đại tiểu thư sao? Thấy người khác phái quần áo xốc xếch, có thể nhìn chằm chằm như vậy sao?

Thật ra thì anh đại khái có thể lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại là có thể tách ra rồi, thế nhưng làm như vậy có chút cảm giác, giống như anh sợ cô, cho nên anh mới xấu hổ cất giọng nạt cô?, buộc cô dời đi tầm mắt không lễ phép như vậy.

Em xin lỗi ...

Lê Chương Vi đỏ mặt nói xin lỗi, sau đó xoay người làm cho ánh mắt hạ xuống.

Mau tránh ra!

Thấy cô rốt cuộc cũng tránh ánh mắt đi, Ngô Hiếu Thiên lao ra khỏi phòng tắm, đi phía trái chạy về gian phòng của mình. Hiện tại chuyện cấp bách nhất là nhanh tìm quần mặc vào.

Ở thời điểm chạy qua bên cạnh Lê Chương Vi, không biết là bởi vì tức giận, hay là đường đi quá nhỏ, anh không nắm chắc khoảng cách, nhíu mày đụng cô một cái, nhưng Ngô Hiếu Thiên cũng không dừng bước, chạy thẳng vào trong mình phòng.

Lê Chương Vi bị đụng một cái, đau đến nhíu mày, đồng thời tầm mắt không tự chủ nhìn bóng lưng của anh nhìn lại khăn lông nhỏ hơn bình thường đang che bụng dưới của Ngô Hiếu Thiên, vây bộ phận quan trọng trước mặt, hai đầu khăn lông đánh một nút thắt sau lưng, vì vậy cái mông của anh gần như không bị khăn lông che kín...

Lê Chương Vi cứ như nhìn thấy anh đang cởi truồng vậy.

Cô vừa mới nhìn thấy, chỉ dám trợn to mắt nhìn mãnh liệt, một chút âm thanh kinh ngạc cũng không dám phát ra —— nếu như bị Ngô Hiếu Thiên phát hiện, nếu không sẽ bị anh hung dữ.

Không biết vì sao, Lê Chương Vi đột nhiên bật cười.

Cô như vậy coi như là đụng phải thời cơ tốt sao? Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được lại đỏ lên.

Mặc dù cái tuổi này của bọn họ chính là thời điểm tò mò thân thể của người khác phái, cô mới vừa rồi nhìn không chớp mắt thân thể của anh, không biết thẹn thùng quá rồi, nếu truyền ra ngoài thì thế nào đây!

Nhưng cô cũng không phải cố ý, chính là vừa vặn nhìn thấy thôi!

Không nhìn mới là lạ, dù sao đó cũng là của người mình thích, nếu có phúc nhìn đương nhiên phải nhìn cho thỏa thích!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!