Edit: Bonghongxingdep
Vốn là Ngô Hiếu Thiên muốn bạn học giới thiệu một công viện tốt mà ngắn hạn, chính là bán hàng tết trên các đường phố lớn mà sinh viên hay làm, sau lại Lê Chương Vi xảy ra chuyện, anh trở nên siêu cấp bám người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển từ chối công việc tốt mà bạn học tốt bụng giới thiệu.
Thật may là Trưởng ca cửa hàng thịt bò bít tết bên này có một tin tức tốt cho anh.
Anh vốn là sinh viên làm thêm (part
-time) trong cửa hang thịt bò bít tết mà thôi, ngẫu nhiên có nhân viên trong tiệm muốn đi lính, thiếu hụt này tạm thời để Ngô Hiếu Thiên bổ sung.
Tình cảm nhân viên trong tiệm rất tốt, có người nghỉ việc đi lính, đương nhiên là mở par¬ty tiễn nhân viên đó rồi.
Tối hôm đó, Ngô Hiếu Thiên nhận được thông báo, dẫn theo Lê Chương Vi tới tham dự tiệc rượu tiễn Tiểu Liêu, thời gian là mười một giờ sau khi đóng cửa tiệm.
"Tiệc rượu tiễn đưa trễ như thế, thật đặc biệt!"
Lê Chương Vi đặc biệt chuẩn bị một bộ mắt kính tặng cho Tiểu Liêu, là cô cùng Ngô Hiếu Thiên cùng đi chọn lựa.
"Không có biện pháp! Bình thường trong tiệm đã buôn bán đến giờ mười giờ rưỡi mà!"
Cho nên tiệc rượu tiễn đưa phải khi đóng cửa tiệm mới có thể bắt đầu.
"Bởi vì phải uống rượu, cho nên chúng ta mới đi xe đạp tới sao?" Ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, Lê Chương Vi một tay cầm quà tặng, một tay ôm chặt hông của Ngô Hiếu Thiên.
May mắn là đi xe đạp, bằng không ngồi xe mô tô, hơn phân nửa Hiếu Thiên sẽ không nói chuyện phiếm với cô.
"Đúng! Hôm nay mọi người sẽ uống rượu!"
Vì ngăn ngừa vấn đề say rượu, anh nói nghĩ trước phương án giải quyết, đó là đi xe đạp tới, nếu như anh say, tối thiểu cô vẫn có thể đi xe đạp chở anh về nhà.
"Nếu như uống say, sao không nằm ngủ ở trong tiệm!"
Nghe nói 2h chiều mai Tiểu Liêu phải đi trình diện, ước chừng 10h-11h sáng, phải xuất phát rồi, anh ta đã hủy mướn phòng rồi, cho nên sẽ phải ở trong tiệm đợi đến trời sáng.
"Vậy anh thì làm sao?"
Ngô Hiếu Thiên quay đầu lại nhìn cô một cái. Cũng không thể để cho cô ngủ trong tiệm được?
"Xem tình hình đã! Nếu như tất cả mọi người đều say, vậy thì cùng nhau chờ trời sáng! Em không phải lo lắng cho anh rồi!"
"Thì anh sẽ không lo lắng cho em rồi phải không?"
Ngô Hiếu Thiên lấy tay vỗ đầu cô.
Gần đây, lời nói dịu dàng như vậy anh rất dễ dàng nói ra, mặc dù còn mang theo hung dữ trong giọng nói, nhưng là tình cảm của anh với cô đều biểu hiển ra bên ngoài.
Anh biết cô rất thích.
Hì hì... Lê Chương Vi nở nụ cười, cảm giác được anh quan tâm, thật sự rất tốt!
"Thật sao! Xin anh lo lắng cho em nhiều hơn, tốt nhất dính em thật chặt."
Cô không giống như dạng làm mình làm mẩy khi yêu đương, tuyệt đối sẽ không bởi vì anh quá dính cô thì sắc mặt cho anh nhìn.
"Về sau anh nhận công việc của Tiểu Liêu, ban ngày thì không thể ở cùng với em! Chỉ là Trưởng ca đã đồng ý cho em đến chơi trong tiệm."
Anh phải đi làm kiếm học phí, trong ngày nghỉ không thể chỉ lo theo cô, cho nên anh có hỏi qua Trưởng ca, có thể để Lê Chương Vi thường tới chơi trong tiệm hay không, Trưởng ca thế nhưng nhiệt tình đồng ý.
"Cái gì chơi? Phải đi giúp một tay trong tiệm mới đúng chứ!" Lê Chương Vi nhớ chủ nhật trước đây tài xế đặc biệt đưa cô tới tiệm, muốn cùng anh tan việc, vừa mới đi vào, Trưởng ca liền kín đáo đưa một đứa bé khóc lớn cho cô, thì ra là có cặp vợ chồng dùng cơm trong tiệm, đột nhiên tranh cãi ầm ĩ lên, đứa bé bị sợ khóc lên, mấy phục vụ một bên khuyên can, Trưởng ca không có biện pháp nào dỗ đứa bé nín khóc, không thể làm gì khác hơn là vừa nhìn thấy cô liền kín đáo đưa củ khoai lang phỏng trên tay cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!