Chương 21: (Vô Đề)

Cô mặc đồng phục mùa đông, mặc dù bị đẩy ngã trên mặt đất, có quần áo che lại nhiều chỗ cũng không bị thương gì, nhưng tay của cô bị thương có chút nghiêm trọng, còn có bị người đàn ông kia hung ác đánh một tát, mặt của cô đến bây giờ vẫn còn sưng!

Ngô Hiếu Thiên cẩn thận rửa vết thương trên tay cô, sau đó tắm cho cô, người cô đầy mồ hôi, tắm xong như thế mới có thể thoải mái ngủ.

Sau khi trở lại phòng, anh trước bôi thuốc lên vết thương của cô, sau đó sẽ giúp cô sấy tóc, bởi vì bôi thuốc xong, trên tay của cô đầy thuốc, căn bản cũng không thể làm được cái gì.

Đợi đến tóc khô, Ngô Hiếu Thiên liền trực tiếp đẩy cô, kéo chăn chuẩn bị dỗ cô đi ngủ.

Hiếu Thiên...

"Ngoan, an tâm ngủ! Anh sẽ trông chừng cho em."

Lê Chương Vi lắc đầu, nhỏ giọng nói: Ôm em...

Chỉ là trông chừng cho cô là không đủ, cô muốn anh ôm cô thật chặt vào lòng, muốn cảm thụ nhiệt độ của anh, muốn cùng anh hợp lại làm một.

Vì vậy Ngô Hiếu Thiên cách chăn bông ôm lấy cô.

"Không phải như vậy..." Lê Chương Vi bực mình cong môi lên.

"Tình trạng em bây giờ không thích hợp quan hệ." Ngô Hiếu Thiên ngắt chóp mũi của cô. Hôm nay cô bị sợ không nhẹ, anh không muốn vào lúc này khi dễ cô.

"Nhưng người ta muốn mà!"

Lê Chương Vi lấy mu bàn tay gõ chân mày của anh.

Bây giờ cô chẳng phải sợ, nhưng cô không có cách nào mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cơ thể rõ ràng rất mệt mỏi, về tinh thần lại không cách nào tỉnh táo.

"Không được, anh không muốn làm với em, em cần nghỉ ngơi." Ngô Hiếu Thiên vẫn lắc đầu.

"Em không ngủ được, làm mệt chết mới có thể ngủ..."Lúc đó cũng không cần đối mặt với một vùng tăm tối sau khi nhắm mắt lại, tinh thần vẫn tỉnh táo nhưng lại khổ sở.

"Thì ra là mỗi lần anh đều làm em mệt chết phải không?" Ngô Hiếu Thiên cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

"Không phải rất sảng khoái rất dễ chịu sao?"

Lê Chương Vi đỏ mặt lấy bàn tay đánh anh, cũng không có sức lực nào.

"Nào có người nào vì muốn mệt chết mới"yêuhả? Ngô Hiếu Thiên cố ý ồn ào với cô như vậy:

"Mọi người đều là vì rất sảng khoái dễ chịu mới"yêuchứ?

Chỉ cần cô dừng nhớ lại chuyện kinh khủng xảy ra khi chập tối đó, cho dù muốn anh kể chuyện cười cho cô nghe anh cũng nguyện ý.

"Xin anh nhường em..." Lê Chương Vi lúng túng dừng lại, không nhịn được xấu hổ đánh anh mấy cái. Mặc dù da mặt cô dày, nhưng mà dày đến nỗi phải nói ra nói ra từ kia, cô thật sự không làm được!

Muốn cô trực tiếp yêu cầu thì cô còn dám nói,

"Nhanh lên cùng người ta ân ái!"

"Oa, ai cho em to gan cầu hoan như vậy?" Ngô Hiếu Thiên giễu cợt cô.

Lê Chương Vi nhỏ giọng cầu khẩn anh:

"Hiếu Thiên, ôm em đi mà——" mặt của cô dán chặt vào anh, khát vọng cùng anh thân cận thêm một chút.

Ngô Hiếu Thiên hôn lên trán cô, lúc này bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện, chỉ có trao đổi bằng ánh mắt mà thôi.

Một giây kia chính mắt thấy cô bị người đàn ông kia đè trên đầt, anh vừa tức vừa giận, trái tim thiếu chút nữa là muốn nổ tung rồi, có lẽ anh mới là người cần cái ôm của cô, cảm giác cô thực sự tồn tại ở bên cạnh mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!