Edit: bonghongxingdep
Lúc đầu sau khi thi xong, trên mặt các bạn học tràn đầy vui vẻ rốt cuộc có thể nghỉ rồi, chỉ có trên mặt Lê Chương Vi là nản lòng, nản chí. Bắt đầu kỳ nghỉ đông, có nhiều thời gian cùng người thương hơn, nhưng Hiếu Thiên lại nói anh phải đi thêm kiếm một phần học phí.
Bởi vì dính đến vấn đề tiền bạc, cho nên cô không thể nào tùy hứng mà nói với Hiếu Thiên là không nên đi làm, chuyên tâm bồi cô là tốt rồi, bộ dáng như vậy nhất định sẽ bị Hiếu Thiên ghét.
Nhưng mà như vậy thì cô phải cùng làm việc để tranh thủ tình cảm rồi, cô rất ghét loại cảm giác này đó!
Cùng các bạn học nói lời tạm biệt xong, Lê Chương Vi đi một mình tới phía nam trường học nơi mà học sinh để xe. Ngô Hiếu Thiên đi xe mô tô luôn dừng ở bên này, mỗi ngày sau khi tan học bọn họ cũng trực tiếp hẹn gặp mặt ở chỗ này.
Bình thường các khoa cùng tất cả các lớp đều tan học cùng một lúc, trong rạp để xe luôn náo nhiệt vô cùng, hôm nay cô vừa đi vào lại phát hiện bên trong rạp để xe không có ai.
Thì ra là kỳ thi cuối kỳ của tất cả các khoa không cùng một thời gian, người đi thi tương đối ít, thậm chí có khoa còn thi xong trước 1~2 ngày để nghỉ đông, như bọn cô phải thi đến ngày cuối cùng, một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Trong nhà để xe khắp nơi đều trống rỗng, nhưng vẫn là rải rác có vài chiếc xe, Lê Chương Vi theo thói quen nhìn chỗ đậu xe của Ngô Hiếu Thiên, nơi đó có hai chiếc xe đậu song song, có một người đứng ở giữa không biết được đang làm cái gì trên xe...
Chạng vạng tối của mùa đông, trời tối rất nhanh, năm giờ là bầu trời lập tức tối lại, trong rạp để xe một mảnh tối đen, Lê Chương Vi không xác định chắc chắn người ngồi đó có phải là Ngô Hiếu Thiên hay không, cho nên cô vừa đến gần, vừa kêu tên của anh.
"Hiếu Thiên, là anh sao?"
Nghe được có người đến gần, động tác của người ngồi đó tăng nhanh hơn, không biết đập cái gì ở đó.
Lúc này Lê Chương Vi đã khẳng định người kia tuyệt đối không phải là Ngô Hiếu Thiên, cô cũng không muốn tới gần, nhưng khi cô phát hiện người kia đang gõ vào chỗ để chìa khóa xe của Ngô Hiếu Thiên thì cô tức giận gấp gáp mà rống to với hắn:
"Này! Anh làm cái gì vậy?"
Là đang trộm xe sao?
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, giờ phút này thế nhưng trong nhà xe không có bất kỳ ai, khó trách người kia cả gan trộm xe như vậy.
"Dừng tay! Đó không phải là xe của anh? Người đâu! Có người muốn trộm xe..."
Trong bóng tối người nọ đột nhiên đứng lên, đạp một cái lên xe, đây là cái khóa rất dễ mở (chắc là đang phá khóa xe), thế nhưng hắn lại tốn ba phút cũng không giải quyết được, hơn nữa còn bị người khác phát hiện.
"Cô tên gì? Mẹ kiếp..."
Nhìn thấy hắn hung tợn đạp xe Ngô Hiếu Thiên một cước, Lê Chương Vi đau lòng ngăn lại :
"Không cần đá loạn xe của người khác?"
"Đây là xe của cô sao?"
Người đàn ông đó hung ác trừng mắt nhìn cô một cái. Nếu trộm không được, vậy thì có con cá tới để trút giận cũng là thoải mái.
"Dừng tay! Có người hay không! Nơi này có người đang phá xe của người khác..."
Lê Chương Vi lớn giọng kêu lên, nhưng lại cố tình không có người đi tới chỗ đậu xe này.
"Gọi cái rắm áh? Cái người xú nữ nhân này..."
Người đàn ông đó khó chịu vọt tới, một tay bịt miệng cô, phát hiện vóc người của cô rất tốt, khuôn mặt cũng xinh xắn, hắn nhất thời nổi lên sắc tâm, ôm cô bắt đầu sờ loạn.
"Đừng... Ưmh! Buông tôi ra... Cứu mạng ah..."
Người đàn ông đó cúi đầu muốn hôn mặt của cô, Lê Chương Vi đẩy mặt của hắn ra, sau đó dụng lực đạp hắn một cước, tựa như hắn vừa đạp xe Hiếu Thiên vậy.
Móa! Người đàn ông đó co chân lại mắng to một tiếng, sau đó tức giận kéo cô ra rạp xe, đi tới góc im lặng phía sau, tiếp hắn nhào tới, đè cô nằm xuống đất.
"Dám đá tôi? Cô không cần mạng nữa rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!