Chương 37: Nước Ngầm Lưu Động

Da đầu tôi như muốn nổ tung, gặp quỷ cũng không đáng sợ bằng chuyện này.

Phong Ly Ngân nheo mắt, miệng cười lạnh lùng làm tôi sợ tới mức phải nhào tới che miệng Tô Mộng lại.

"Bà già dơ này, cầu xin cậu đó, đang ở ngoài đường đấy, mồm miệng lưu tình chút được không." Tôi nhéo mạnh hai má Tô Mộng.

Tô Mộng bĩu môi: "Hừ, tớ cũng sẽ tìm một anh bạn trai đẹp trai, ngày ngày giúp tớ xoa ngực."

"Rồi rồi rồi, cậu đi mà tìm, đi mà tìm!" Tôi biết sợ cái miệng của cậu ấy rồi, lật đật chạy đến trạm xe buýt giả bộ chờ xe đến.

Chiếc xe đến trạm nhà tôi đã đến, tôi quay đầu lại nhìn thì đã không thấy Phong Ly Ngân đâu nữa.

"Có lên xe không!" Tài xế bực mình rồng tôi.

Tôi chỉ đành quẹt thẻ từ lên xe, một mình chen tới cửa sau.

Tôi định làm bộ chờ xe tới, chờ Tô Mộng đi rồi tôi lại về nhà cùng Phong Ly Ngân.

Nhưng mà...! hắn đi mất rồi.

Nghĩ cũng đúng, làm sao hắn có thể chen chúc trên xe buýt với tôi chứ.

Tôi nắm cái cây cột gần cửa sau, không yên lòng tiến lên phía trên một bước.

Một thân hình cao lớn đột nhiên tiến vào trong xe, làm tôi hết hồn suýt thì kêu lên thành tiếng.

Phong Ly Ngân nhíu mày đứng cạnh tôi, không vui nói: "Chướng khí mù mịt."

"Cũng đâu còn cách nào khác, tôi đâu có biết lái xe..." Tôi nhỏ giọng nói.

Xe khởi động, tôi hơi loạng choạng, hắn chỉ một chỗ trống cho tôi: "Không ngồi sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Đó là chỗ của người già và thai phụ, tôi ngồi đó làm gì."

Hắn lạnh lùng nhướng mày: "Ngươi không phải là thai phụ sao?"

Đổ mồ hôi...! Tôi xấu hổ từ chối: "Tôi không sao, vẫn nên để lại cho những người thật sự cần đi, nếu không chút nữa có người già lên, tôi lại phải nhường chỗ."

Một bác gái bên cạnh thấy tôi lầu bà lầu bầu thì lừ tôi một cái, nắm chặt túi xách của mình, cố gắng tránh tôi thật xa.

Tôi gần như đã quen với mấy cái ánh mắt như vậy rồi, trong mắt người thường, tôi chẳng khác nào đứa uống lộn thuốc, hoặc trông như một đứa thần kinh.

Nói chuyện với không khí, lắc đầu với không khí.

Còn cười si ngốc với không khí nữa.

Về đến nhà, anh tôi đang xị mặt nghe điện thoại.

Tôi nhìn Phong Ly Ngân, hỏi: "Ăn cơm chung không?"

Hắn hừ một tiếng, ngồi xuống sô pha như một tên đại gia, hắn biến thành thực thể, anh tôi nhìn thấy hắn thình lình xuất hiện trên ghế thì giật mình làm rớt cả điện thoại.

"Á..

Cậu, cậu vào đây lúc nào?" Anh tôi khẩn trương hỏi.

"Anh ta vào cùng với em, sao vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Có chút việc...! có liên quan tới cậu ta! Anh sợ cậu ta nghe được!" Anh tôi ôm lấy bả vai tôi nói nhanh: "Về chuyện thôn Hoàng Đạo...! Em nấu cơm đi, anh nói với cậu ta mấy câu đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!