12.
Tốc độ nhanh hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi.
Chúng tôi quay về ngay vào đêm hôm đó.
Trong phòng bệnh, cô và Hoàng Tề Phong đều đang ngồi cạnh giường.
Hoàng Tề Phong thấy tôi quay lại, lập tức đến đón tôi, nhưng Chu Luật cản hắn ta lại.
Hoàng Tề Phong: "Có ý gì?"
Chu Luật xuất trình thẻ cảnh sát: " Vì anh có liên quan đến một vụ án, vui lòng hợp tác cùng tôi quay về điều tra."
Theo quy định, tôi không thể đi cùng được.
Nhưng tình hình đã có tiến triển vượt bậc, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Ba ngày sau, Chu Luật liên lạc với tôi.
Chu Luật: "Chuyện hắn ta sá. t hạ. i Vương Tư Thiền đã được xác thực, bây giờ đang chờ xét xử."
Tôi vui đến phát khóc: "Tốt quá rồi!"
Thật sự tốt quá rồi.
Khoảng thời gian mà tôi thậm chí còn hoài nghi không biết bản thân có thật là có gì đó không ổn không cuối cùng cũng đã qua.
Tôi gần như đã thật sự tin rằng mình bị tâm thần phân liệt, suýt nữa thì không thể tìm ra sự thật rồi…
Chu Luật bảo Hoàng Tề Phong có chuyện muốn nói với tôi, có thể là liên quan đến vụ án của dì Chu và Vương Phong.
Tôi ngay lập tức chạy qua.
Bên trong phòng thăm hỏi, tôi ngối diện với Hoàng Tề Phong qua tấm kính.
Sau khi nhìn thấy tôi, hắn ta cười mấy tiếng: "Trưởng thành không ít ha."
Tôi không muốn cùng hắn ta vòng vo.
"Anh có gì muốn nói với tôi?"
Nụ cười của hắn ta càng thêm tùy ý: "Thích món quà tôi tặng chứ?"
"…"
Tâm trí tôi lại quay về cái đêm mà tôi nhìn thấy thi thể của Vương Phong.
"Vương Phong… là do anh giế.t?"
"Đúng"
Cảnh tượng đó lại xuất hiện, khiến cơ thể tôi run rẩy không thể kiểm soát: "Tại sao?"
"Bởi vì tên đó thích em." Anh ta đột nhiên trợn to mắt, "Người đàn ông thích em, chỉ có thể là tôi!"
"…"
Tôi và Vương Phong còn chưa nói với nhau được mấy câu, chỉ là hàng xóm bình thường thôi mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!