Buổi tối Cố Doãn Tu che mông trở về, quả nhiên đến muộn, bị phạt trượng bằng gậy.
"Xem ngươi về sau còn dám nháo không!" Giang Lam Tuyết cười nói.
"Hứ, ta bị đánh mà nàng không đau lòng chút nào sao?
"Cố Doãn Tu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu trừng Giang Lam Tuyết. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Ai bảo ngươi buổi sáng nháo ta."
Giang Lam Tuyết vẫn rất đau lòng, chỉ là ngoài miệng không nói. Ai bảo Cố Doãn Tu hắn hư như vậy chứ.
"Hừ, như thế mà kêu ta nháo sao? Đó là tình thú phu thê nàng hiểu không?
"Cố Doãn Tu nói. Giang Lam Tuyết lười nói mấy chuyện này với hắn, hắn vừa nói là nói đến đêm cũng không ngừng."Vậy ngày mai ngươi còn vào cung không?" Giang Lam Tuyết nói.
"Đương nhiên là phải đi…" Cố Doãn Tu nói, "Ta thật là vác đá nện vào chân mình, sớm biết thế khi Hoàng thượng hỏi ta, ta nên từ chối, giờ thì tốt rồi, không muốn làm cũng không được, Hoàng thượng còn cho người trông chừng ta!"
"Rất tốt, vừa lúc để hắn nhìn xem, Cố gia đúng thật không người nối nghiệp, không cần lo lắng." Giang Lam Tuyết cười nói.
"Nàng nói cái gì!
"Cố Doãn Tu tức giận đến giơ cánh tay trừng Giang Lam Tuyết. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Hì hì, ta nói bừa thế thôi, Thế tử gia đừng nóng giận, Thế tử gia rất lợi hại!" Giang Lam Tuyết nói xong chạy đi mất.
Cố Doãn Tu buồn rầu trong lòng, nhìn dáng vẻ Tiên Tiên vẫn là ghét bỏ hắn vô dụng…
Từ đấy về sau Cố Doãn Tu như trở thành một người khác. Mỗi sáng Giang Lam Tuyết chỉ gọi hắn một lần là hắn dậy. Lúc trước Cố Doãn Tu không chịu trực đêm, hiện tại cũng giống như các ngự tiền thị vệ khác, thay phiên nhau trực. Giống như một người nghiêm túc làm việc.
Lần đầu tiên Cố Doãn Tu ở tại trong cung trực đêm, Giang Lam Tuyết mãi cho đến hừng đông mới ngủ. Cố Doãn Tu không ở bên cạnh, nàng có chút trống trải trong lòng, nàng đã sớm quen có hắn ở bên cạnh.
Chớp mắt tới cuối tháng Bảy, Giang Lam Tuyết tính ngày, hẳn là cha nương đã xuất phát rồi. Muốn đến Kinh thành trướng Trung thu, trên đường hẳn là phải đi rất nhanh.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lam Tuyết ở mãi Hầu phủ cũng có chút không chịu được. Sau khi nàng tới Kinh thành rất ít lộ diện, những người nàng biết rất ít, tâm tư nàng có chút lung lay, nam trang đó, đã lâu không mặc…
Ngày này rốt cuộc cũng tới ngày nghỉ của Cố Doãn Tu, hắn đã chuẩn bị ngủ cả ngày, thế nhưng vẫn bị nàng gọi dậy.
Cố Doãn Tu mơ màng nói: "Tiên Tiên hôm nay ta không cần vào cung."
"Ta biết, ngươi cùng ta ra ngoài một chút đi, ta buồn sắp chết rồi.
"Giang Lam Tuyết chớp đôi mắt, đáng thương nói. Cố Doãn Tu kéo nàng vào trong ngực:"Vậy nàng để ta ôm một lát đã.
"Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn để hắn ôm. Cố Doãn Tu cũng thành thật, không có lộn xộn, chỉ là ôm mà thôi. Một lúc sau, Giang Lam Tuyết còn kỳ quái, hôm nay sao hắn lại thành thật như vậy, lại phát hiện hóa ra hắn lại ngủ rồi. Giang Lam Tuyết cười cười, nghĩ hắn gần đây chắc hẳn mệt mỏi, cũng không gọi hắn, nàng nhìn mặt Cố Doãn Tu, không lâu sau nàng cũng ngủ. Hai người ngủ liền một mạch tới lúc mặt trời lên cao. Cố Doãn Tu vẫn không muốn tỉnh, ôm Giang Lam Tuyết không buông tay."Được rồi, nhanh dậy đi, ta thật sự muốn ra ngoài một chút, hôm nay ngươi không đi cùng ta, ngày mai ta sẽ ra ngoài một mình."
Giang Lam Tuyết nói.
"Như thế sao được, nàng không được ra ngoài một mình." Cố Doãn Tu ôm chặt Giang Lam Tuyết, "Bên ngoài nhiều nguy hiểm."
Giang Lam Tuyết cười cười: "Thiên tử dưới chân, nguy hiểm sao được."
"Dù sao cũng không được, hôm nay ta đi cùng nàng là được.
"Cố Doãn Tu nói. Ngay sau đó hai người đều dậy. Giang Lam Tuyết mặc nam trang đứng ở trước gương, cảm thấy thấy cứ lạ lạ."Làm sao vậy?" Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết đứng trước gương, liên tục chậc lưỡi, bèn hỏi.
"Sao ta cứ cảm thấy nó cứ lạ lạ." Giang Lam Tuyết nói.
"Không đúng chỗ nào? Ta đến xem.
"Cố Doãn Tu qua đó, đứng ở trước mặt Giang Lam Tuyết. Cố Doãn Tu cẩn thận nhìn Giang Lam Tuyết từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, rồi nói:"Ta biết không đúng chỗ nào."
"Chỗ nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!