Chương 55: (Vô Đề)

Từ lúc Giang Lam Tuyết nhận được thiệp mời đã biết Mẫn Đức quận chúa chắc chắn không có ý gì tốt, thế nhưng trước mắt chỉ là thêm vài câu châm chọc trong lời nói, không tổn hại gì nàng cũng sẽ không để bụng. Hơn nữa, cãi nhau, các nàng chưa chắc là đối thủ của mình.

Mẫn Đức quận chúa cùng với những nữ nhân quý tộc trong thành nói chuyện trong Kinh thành, khuê nữ của nhà ai gả đến nhà tốt, nhà ai lại nạp thiếp, ai hay kiểm soát trượng phu, ai sinh con đến lần thứ ba rồi vẫn là khuê nữ…… chẳng khác gì mấy phu nhân ở đường phố tụ tập lại nói chuyện, vô cùng tẻ nhạt.

Những nữ nhân đó gả cho người ta liền trở thành bà mụ, hiện tại những người này, lúc làm cô nương, chắc chắn những lời nói ra không giống nhau.

Những chuyện mà các nàng nói, rất nhiều chuyện Giang Lam Tuyết đều biết, tuy rằng có chút không nhớ rõ, thế nhưng các nàng vừa nói, nàng cũng nhớ lại được. Nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu mường tượng lại những chuyện đó.

Nha hoàn ở phủ quận chúa rót trà, nàng bê chén trà, giơ lên cao, Cù Tam Nương ở sau người nàng nhẹ nhàng chạm vào nàng ý bảo nàng nước trà không có vấn đề gì nàng mới uống. Trời nóng như vậy, nếu không uống ngụm nước nào, thì quá khổ rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặt trời dần dần lên đỉnh, trời càng ngày càng nóng, ở trong xe ngựa Cố Doãn Tu không biết nóng hay không. Từ trước đến giờ, người này thật sự muốn cùng mình có những khoảng thời gian vui vẻ. Giang Lam Tuyết nhìn hoa sen trong hồ, có chút thất thần.

Vẫn nên về sớm một chút, hắn chắc chắn là rất nóng……

"Nha, chúng ta nói nhiều chuyện như vậy mà Cố thiếu phu nhân cũng không nói chuyện gì

"Người nói vẫn là Bình Nguyên Hầu gia thiếu phu nhân, nữ nhân này thật ra là một người chuyện gia đi theo nịnh hót Mẫn Đức quận chúa. Trên tay Giang Lam Tuyết vẫn còn bưng chén trà, uống một ngụm, trà của phủ quận chúa ngon vô cùng, nàng đặt chén trà xuống, cười nhàn nhạt:"Đúng đó, không biết quận chúa cùng các vị các phu nhân có hứng thú nghe truyện của Ngân Châu, thì ta có thể kể mấy truyện."

Trên mặt bọn họ đều tỏ vẻ khinh thường, nơi khỉ ho cò gáy đấy, làm gì có chuyện gì vui cơ chứ. Thế nhưng nếu nàng muốn nói thì để nàng kể, nàng kể rồi, các nàng mới có cớ giễu cợt nàng. Trong lòng những người này đều có ý đồ đó.

"Nghe thật mới mẻ, ngươi kể một chút xem."

Mẫn Đức quận chúa nói.

"Vậy ta kể, việc này ta cũng là nghe người ta nói, kể rằng chuyện xảy ra ở thành Ngân Châu, cụ thể thời đại nào, rốt cuộc là chuyện nhà ai cũng không thể tìm ra được."

Giang Lam Tuyết cười cười, "Thế nhưng những người đã nghe chuyện này đều nói đây là sự thật."

"Ngươi đừng úp úp mở mở nữa, mau kể đi.

"Bình Nguyên Hầu gia thiếu phu nhân nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Chuyện kể rằng thành Ngân Châu có một gia đình giàu có, buôn bán lương thực, cũng có của ăn của để. Gia đình giàu có này có hai con, lão gia thiên vị trưởng tử, phu nhân thiên vị con út.

Lão gia luôn muốn để của cải lại cho trưởng tử, phu nhân lại muốn để lại cho con út, theo lễ nghi của cải gia nghiệp truyền lại cho trưởng tử không gì đáng nói, nhưng tình trưởng tử lại không biết cố gắng, gần ba mươi tuổi mới có một đứa con gái……

"Giang Lam Tuyết nói đến này, tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua Mẫn Đức quận chúa, quả nhiên sắc mặt nàng của nàng khẽ biến. Giang Lam Tuyết lại tiếp tục nói:"Ngược lại con trai út tính thích ganh đua, một lúc sinh luôn ba đứa con trai. Lão gia tuy thiên vị trưởng tử, nhưng trưởng tử không có người nối dõi, đành phải nói sau khi ông mất gia nghiệp truyền cho con út.

Thế nhưng lúc này một vị tiểu thiếp của trưởng tử lại sinh một người con trai!"

Giang Lam Tuyết lại ngừng lại, nhìn mắt Mẫn Đức quận chúa, thấy nàng trong mắt nàng đều đang bốc hỏa, Giang Lam Tuyết bỗng nhiên chuyển chủ đề:

"Đúng rồi quận chúa, thế tử nhà chúng ta vẫn đang ở trên xe ngựa ở bên ngoài chờ ta, có thể gọi người đưa cho hắn một ấm trà hay không? Trời quá nóng."

Mẫn Đức quận chúa đang nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, nàng này thật sự chỉ là đang kể truyện, hay là nàng đã biết chuyện gì đó? Lúc này nàng nhắc đến Cố Doãn Tu có ý gì, là đang nhắc nhở nàng không cần làm loạn?

Vài vị phu nhân ở đây lại không nghĩ xa như vậy, rốt việc tranh chấp giữa Thành vương và thái tử đã qua mười năm, các nàng cũng không biết nội tình trong đó.

"Đi đưa cho thế tử một ấm nước, nói là bổn quận chúa đưa.

"Mẫn Đức quận chúa nói. Giang Lam Tuyết cười cười:"Ta thay thế tử cảm tạ quận chúa."

Mẫn Đức quận chúa lạnh lùng nói: "Ngươi tiếp tục kể đi."

"Được. Trưởng tử có được con trai, nên khẳng định cảm thấy mình càng có tư cách kế thừa gia nghiệp, lão gia cũng dao động, chuẩn bị giao gia nghiệp cho trưởng tử kế thừa. Chuyện đến đây các ngươi đoán tiếp theo sẽ như thế nào?"

Giang Lam Tuyết ra vẻ thần bí nói.

"Thế nào?" Ngoài Mẫn Đức quận chúa ra, những người còn lại đồng thanh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!