Người của Thẩm gia cứ như đã thông đồng với nhau từ trước, tất cả đều bỏ qua sự tồn tại Giang Lam Tuyết, ta một câu ngươi một câu, đều đang dỗ dành lão phu nhân vui vẻ.
Nhà chính vô cùng náo nhiệt nhưng Giang Lam Tuyết lại chỉ lạnh lùng nhìn đám người ở đây, những người này đều chỉ là những con đỉa bám vào Trấn Viễn Hầu, hút máu phủ Trấn Viễn Hầu.
Mãi một lúc sao mới có một vị phu nhân nói: "Thê tử của Doãn Tu sao không nói gì thế.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bà ta có thể gọi là thê tử Doãn Tu sao? Một câu thế tử phu nhân cũng không gọi. Thật không biết ai mới là chủ lại muốn thể hiện bản thân mình. Giang Lam Tuyết nhìn vị phu nhân kia, là đại phu nhân Thẩm gia, nương của Thẩm Hàm Kiều. Giang Lam Tuyết cười cười:"Không biết vị này phu nhân là ai? Nếu gọi là thê tử của Doãn Tu chắc hẳn là người có họ gần với nhà chúng ta nhưng sao ta chưa từng nghe hắn nhắc đến."
Thẩm Hàm Kiều vội la lên: "Đó là nương ta!"
Giang Lam Tuyết làm vẻ nhưng mình bừng tỉnh, nàng nhìn Thẩm đại phu nhân cười nói:
"Vậy Thẩm phu nhân, xem như là biểu thẩm? Thế nhưng lúc trước lão phu nhân nói với ta ở trong hầu môn nhà giàu phải có quy củ, không thể gọi như vậy. Thẩm phu nhân gọi ta thân thiết như vậy, đại khái dòng dõi cũng không khác nhà ta lắm, còn không hiểu quy củ hầu môn nhà giàu ư? Chẳng phải ngài nên gọi ta là thế tử phu nhân sao?"
Lúc đầu vị Thẩm đại phu này nhân còn không hiểu ý Giang Lam Tuyết muốn nói, đến lúc nói xong lời cuối cùng mới biết được nàng đang nói mình thất lễ.
Sắc mặt Thẩm đại phu nhân có chút khó coi, nhìn nhìn lão phu nhân, tuy lão phu nhân tức giận thế nhưng bà cũng không làm gì được Giang Lam Tuyết, dù gì nàng cũng không nói sai.
"Được rồi, đều là người một nhà, cũng không có người ngoài, không cần chú trọng nhiều như vậy." Lão phu nhân nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết trào phúng cười cười, bọn họ sao tính được là người một nhà được chứ.
"Tập quán ở Kinh thành thật kì lạ, quá kì lạ.
"Giang Lam Tuyết lẩm bẩm. Sau khi thấy mồm mép của Giang Lam Tuyết, người Thẩm gia đều không dám tiếp lời của Giang Lam Tuyết. Cố Bội Phượng cười nói:"Thế tử phu nhân nói đi, kỳ lạ ở chỗ nào?"
Giang Lam Tuyết cười cười với Cố Bội Phượng, vị cô cô này có chút thú vị. Giang Lam Tuyết cười nói: "Chính là cách nói với người nhà và người ngoài không giống nhau, không giống với Ngân Châu chúng ta.
"Lão phu nhân nghe xong, vô cùng tức giận, đứa cháu dâu chắc chắn là do con dâu bất hiếu của bà đặc biệt tìm đến đây để đối đầu với bà, chuyên gia chọc tức bà! Giang Lam Tuyết thấy lão phu nhân tức giận, trong lòng vui sướng hả hê, nàng cũng không muốn ở đây thêm chút nào nữa, bèn kêu ai nha:"Chân ta có chút đau, lão phu nhân, xin cáo lui trước."
Lão phu nhân vốn đang muốn phát cáu, nghe Giang Lam Tuyết nói phải đi, chỉ nghĩ phải đuổi nàng đi thật nhanh, liền lạnh lùng nói: "Chân đau cũng không cần đến đây nữa!"
Giang Lam Tuyết cười cười: "Vậy con chờ đến khi chân khỏi hoàn toàn lại đến thỉnh an lão phu nhân, dù sao đều là người một nhà cả.
"Giang Lam Tuyết nói xong, lập tức rời đi. Không khí trong nhà chính lập tức trở nên lạnh lẽo. Mấy vị phu nhân và tiểu thư Thẩm gia đều nhìn nhau ra hiệu, Cố Bội Phượng cùng với Vu Hoan Tình nhìn nhau, mẹ con hai đều thấy được vui sướng khi người gặp họa từ trong mắt của đối phương. Vừa rồi Cố Bội Phượng tiếp lời của Giang Lam Tuyết, khiến lão phu nhân có chút tức giận, bà nhìn Cố Bội Phượng một cái tuy nhiên mặt của Cố Bội Phượng không có biểu cảm gì. Giang Lam Tuyết mang theo người của mình về đến Trường Hoa viện, thoải mái nằm ở trên giường, vui sướng trong lòng."Tiểu thư thấy vui vẻ?"
Vân Thi ở một bên nói.
"Trong lòng người xấu không vui thì tất nhiên là ta phải vui rồi.
"Giang Lam Tuyết cười nói. Thải Cúc cười nói:"Thế tử phu nhân còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của nô tỳ!"
Giang Lam Tuyết cười nhạo một tiếng: "Như thế này đã là gì. Các nàng không động đến ta thì thôi, nếu động đến ta khiến ta tức giận, từng người trong nhà bọn họ đừng nghĩ đến yên lành."
"Thảo nào phu nhân lại yên tâm để người cùng thế tử gia về trước." Thải Cúc nói.
"Thế nhưng các ngươi làm việc vẫn phải cẩn thận một chút, lão phu nhân là người như thế nào, có mục đích gì các ngươi phải rõ ràng, nếu như thật sự để bà đạt được ý đồ của mình, cái chức thế tử phu nhân này của ta cũng không cần làm nữa."
Giang Lam Tuyết nói.
"Thế tử phu nhân xin yên tâm, nô tỳ sẽ trông chừng cẩn thận." Thải Cúc nói.
Sau khi Giang Lam Tuyết ở Tồn Hậu Đường chọc lão phu nhân tức điên, người Thẩm gia dỗ dành một lúc lâu bà mới bớt giận, không khí lại náo nhiệt lên.
Bởi vì không phải lên đại thọ gì, hơn nữa vì đối nhân xử thế của lão phu nhân, cũng không có mấy nhà tới chúc thọ, đa số là cho người đến tặng lễ, nhiều nhất chính là người Thẩm gia, một đám mà nói hết lời hay ý đẹp dỗ dành lão phu nhân vui vẻ.
Vài vị tiểu thư Thẩm gia đứng đầy ở hai bên ở lão phu nhân, làm cho Vu Hoan Tình bị đẩy sang bên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!