Chương 48: (Vô Đề)

Giang Lam Tuyết tự tin với trình đánh cờ của mình, cảm thấy chuyện thắng Cố Doãn Tu là chuyện đương nhiên, tràn đầy tự tin chơi với hắn, ai ngờ rất nhanh đã bị Cố Doãn Tu đánh cho thua không còn mảnh giáp.

Giang Lam Tuyết nhìn bàn cờ tức giận: "Sao có thể chứ!"

Cố Doãn Tu cười nói: "Ồ, đây là thua cờ muốn chơi xấu sao? Đây không phải là tác phong của Giang tam tiểu thư.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Hừ, ai chơi xấu!

Không nghĩ tới ngươi chơi cờ lại giỏi như thế!" Giang Lam Tuyết cả giận.

"Còn nhiều điều nàng không ngờ lắm, thế nào, đã đánh cuộc thì phải chịu thua đi?

"Cố Doãn Tu cười xấu xa. Giang Lam Tuyết lườm hắn:"Hôn thì hôn, hôn một cái ta cũng không mất miếng thịt nào!"

"Chờ một chút, ta cũng chưa nói là hôn ở chỗ nào mà.

"Cố Doãn Tu cười xấu xa nói. Giang Lam Tuyết đỏ mặt:"Ngươi thôi đi, nhiều nhất là hôn ở trên mặt!"

Cố Doãn Tu tiếc nuối nói: "Được, vậy thì hôn trên mặt."

Cố Doãn Tu nghiêng má trái mình qua : "Tới.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giang Lam Tuyết tiến đến, hôn phớt một cái như chuồn chuồn lướt nước trên mặt hắn."Chỉ có như vậy?" Cố Doãn Tu bất mãn nói.

"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa!" Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn.

"Nếu không, chơi một ván nữa?

"Cố Doãn Tu cười nói. Giang Lam Tuyết từ trên giường đi xuống:"Ta không chơi nữa."

"Di, nhường nàng là được." Cố Doãn Tu nói.

"Như thế ta cũng không chơi. Hôm nay không nên chơi cờ!" Giang Lam Tuyết tức giận.

Mấy ngày hôm nay Giang Lam Tuyết dạy dỗ lại một lần đám nha hoàn nàng mang theo, mọi người thống nhất một lời. Thế tử cùng phu nhân bị thương ở đâu, gấp gáp trở về như thế nào, mỗi người đều phải học thuộc lòng mới cho qua.

Buổi tối ngày hai mươi sáu, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết mang theo bọn hạ nhân trốn ra khỏi thành, ở ngoài thành một đêm.

Buổi chiều ngày hai mươi bảy, bọn họ gióng trống khua chiêng mà từ cửa thành Sùng Dương vào Kinh thành. Cố Doãn Tu còn phái Bảo Khánh ở phía trước xung phong, về Hầu phủ trước, nói chuyện hắn và Giang Lam Tuyết bị thương trước đó báo trước cho Hầu phủ.

Lại nhìn Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết hai người trong xe ngựa, hai người bị thương cũng không nhẹ, một người gãy tay một người gãy chân, hiển nhiên là "thương

"cũng không nhẹ. Cố Doãn Tu nói:"Nếu tổ mẫu tìm đại phu tới xem thì làm sao giờ?"

"Thương ở gân cốt, bên ngoài không nhìn ra.

"Giang Lam Tuyết nói. Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết:"Nàng nói cái gì thì là cái đấy đi."

Giang Lam Tuyết nói: "Ngươi đừng lo lắng, sẽ không lộ tẩy. Cánh tay ngươi vốn dĩ bị thương. Đến ta, ta là nữ tử, sao có thể tùy tiện xem chân được. Phu quân ngươi đồng ý người khác xem chân ta không?"

"Tất nhiên là không đồng ý! Thế nhưng nếu là thật bị thương, cũng không thể không xem." Cố Doãn Tu nói.

Trấn Viễn Hầu phủ ở phía Tây của Kinh thành, từ cửa thành Sùng Dương đi đến không mất đến nửa canh giờ, rất nhanh đã đến cửa Hầu phủ.

Chỉ nghe bên ngoài có người kêu: "Thế tử đã về rồi! Thế tử đã về rồi!"

"Ngươi nghe đi, cũng chả có ai kêu thế tử phu nhân quay về." Giang Lam Tuyết ở trong xe nói.

"Nàng còn để ý cái này!" Cố Doãn Tu cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!