"Cố Doãn Tu!
"Giọng của Giang Lam Tuyết chìm trong tiếng khóc. Hai người đều bị giàn hoa đè lên, Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết vào trong ngực."Ta không sao, đừng sợ." Cố Doãn Tu run rẩy nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường bị Giang Lam Tuyết nhéo một tí hắn đã kêu đau, lúc này lại không kêu ca gì, chỉ hừ một tiếng, cánh tay còn chống một cây giá gỗ.
"Mau đến đây! Dựng cái giá này lên!"
"Người tới! Cứu mạng!"
…
Người bỏ chạy nghe thấy có tiếng kêu cứu, có người trực tiếp chạy bỏ đi, thế nhưng cũng nhiều người quay lại tới hỗ trợ cứu người.
Cố Doãn Tu ở gần nhất, được cứu ra sớm nhất.
Giá gỗ ở trên thân hắn được dựng lên, hắn không động đậy nổi. Lúc này người thoát khỏi nguy hiểm, hắn mới cảm thấy cả người đều đau, hôn mê bất tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Cố Doãn Tu tỉnh lại, mọi người đã quay về Phú Quý Lầu.
"Ngươi tỉnh rồi? Cánh tay còn đau không, cánh tay của ngươi bị thương rồi, chân cũng thế, ngươi cẩn thận một chút." Giang Lam Tuyết lo lắng nói.
"Tiên Tiên, làm ta sợ muốn chết!"
Cố Doãn Tu nhìn nàng đáng thương nói.
"Ngươi dũng cảm như vậy còn sợ cái gì!
"Giang Lam Tuyết nói. Thấy trong mắt Giang Lam Tuyết rõ ràng có sự đau lòng, Cố Doãn Tu cười cười:"Cũng nên để ta làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân."
Giang Lam Tuyết cười nói: "Anh hùng, thế ngươi có khát không? Có đói bụng không?"
Cố Doãn Tu gật gật đầu: "Khát.
"Giang Lam Tuyết đi rót cho hắn một chén nước, đút cho hắn uống. Cốc cốc Có người gõ cửa."Là ta." Tiếng của Lục Trường Thanh truyền đến.
"Sư phụ vào đi.
"Giang Lam Tuyết nói. Lục Trường Thanh đẩy cửa đi vào:"Thế tử tỉnh rồi?"
"Dạ.
"Giang Lam Tuyết nói. Lục Trường Thanh đi đến trước giường:"Mạng hai người các ngươi lớn, ta vừa đi hỏi rồi, sáu người chết, mười mấy người bị thương nặng."
Giang Lam Tuyết với Cố Doãn Tu nghe xong, nghĩ lại vẫn sợ, hai người nhìn nhau. Bọn họ đều đã trọng sinh, nếu oqr chỗ này chết đi, thì quá oan rồi.
"Thời điểm mấu chốt thế tử có thể che chở Lam Tuyết như vậy, có phong thái của đại trượng phu rồi. Vừa rồi ta nghe nói còn có mấy người thấy giá đổ còn đẩy thê tử đi chạy trước.
"Lục Trường Thanh nói. Giang Lam Tuyết nhíu mày:"Không che chở thì thôi đi, còn đẩy thê tử đi ra ngoài chắn, nam nhân gì mà như vậy!"
"Cho nên ác nhân có ác báo, hắn ngược lại bị thương nặng hơn cả thê tử." Lục Trường Thanh nói.
"Đáng đời!" Cố Doãn Tu nói.
"Sư phụ có hỏi tại sao cái giá chắc chắn như vậy mà bị đổ không? Theo lý mà nói, tổ chức hội như này, nên kiểm tra kỹ càng trước đó rồi chứ?" Giang Lam Tuyết hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!