Chương 42: (Vô Đề)

Giang Lam Tuyết cảm giác được có một bàn tay thò vào trong chăn bèn dùng ngón cái cùng ngón trỏ, véo ít thịt trên mu bàn tay của Cố Doãn Tu, cứ như vậy mà nhéo một cái.

"A…" Cố Doãn Tu kêu thảm thiết một tiếng, rụt tay về.

"Tiên Tiên, nàng véo ta làm gì, còn véo đau như vậy.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nha hoàn gác đêm ở bên ngoài nghe thấy thế tử la lên một tiếng, nhìn nhau hoài nghi, không nghe thấy thế tử phu nhân kêu, ngược lại lại nghe thấy tiếng thế tử kêu… Giang Lam Tuyết thấy bộ dạng hắn như thế, không nhịn được cười:"Ai bảo tay người sờ lung tung.

"Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết cười kiều diễm thanh tú, kéo cả người lẫn chăn vào trong ngực. Giang Lam Tuyết lại nhéo ít thịt trên cổ hắn, Cố Doãn Tu tức giận:"Nàng còn véo sao, mau buông ra, sao lại có thể véo người như vậy."

"Vậy ngươi buông ta ra trước."

Giang Lam Tuyết nói, "Nếu không ta cứ véo đau chết ngươi."

Cố Doãn Tu thơm thơm tóc của Giang Lam Tuyết, thấp giọng nói:

"Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử véo phu quân chơi. Chi bằng chúng ta làm chút việc vui sướng khác."

Giang Lam Tuyết nói: "Ta cảm thấy chơi trò véo phu quân vui nhất.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cố Doãn Tu muốn hôn lên mặt Giang Lam Tuyết, nàng lại quay mặt sang bên khác:"Ngươi đừng lộn xộn, chúng ta cùng nhau nói chuyện."

"** một khắc trị giá thiên kim, nói nào có làm tới thật sự, chúng ta động phòng trước." Cố Doãn Tu thì thầm vào tai Giang Lam Tuyết, tay lại muốn thò vào trong chăn Giang Lam.

"Cố Doãn Tu, có phải là chuyện gì cũng sẽ đặt ta lên đầu.

"Giang Lam Tuyết vội la lên. Cố Doãn Tu ngừng tay nhìn Giang Lam Tuyết:"Nàng không muốn sao?"

Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: "Thánh chỉ chỉ là ban hôn, không ban cho chúng ta động phòng, muốn động phòng đương nhiên phải là do ngươi giành lấy!"

Cố Doãn Tu sửng sốt, tức giận: "Nàng cả vú lấp miệng em!"

"Ta cả vú lấp miệng em như thế nào? Nếu không có thánh chỉ hai chúng ta sẽ thành thân sao?" Giang Lam Tuyết nói, "Thánh chỉ đã cho ngươi cưới ta, ngươi đã được lợi, muốn động phòng đương nhiên phải xem biểu hiện của ngươi rồi!

"Cố Doãn Tu nhìn người trong ngực, vừa trắng vừa mềm, mặt nàng ửng hồng, rõ ràng trong ánh mắt cũng động tình, hận không thể lập tức nuốt vào, sao có thể nhịn được cơ chứ, hắn chả thèm quan tâm mấy lời nói xằng của Giang Lam Tuyết, cúi đầu muốn hôn nàng. Người còn chưa hôn được, không biết tay Giang Lam Tuyết vươn tới lúc nào, véo mạnh hắn một cái. Cố Doãn Tu mất cảnh giác, lại kêu một tiếng."Giang tam!" Cố Doãn Tu tức, "Sao nàng lại véo ta!"

"Ai bảo ngươi không nghe lời! Không phải nói việc gì cũng để ta lên hàng đầu sao, thương ta yêu ta sủng ta sao!" Giang Lam Tuyết hung hăng nói.

"Ta không phải là thương nàng đây sao! Nàng cứ nhéo ta, sao ta thương nàng được." Cố Doãn Tu cười hì hì nói.

Giang Lam Tuyết lườm hắn: "Vậy ngươi buông ta ra, nằm sang bên kia, nằm yên, ta nói chuyện với ngươi."

Cố Doãn Tu thấy thái độ của nàng kiên quyết, chỉ có thể buông ra, nằm vào trong chăn của mình. Cố Doãn Tu nghiêng người, gác đầu lên cánh tay, cười nói: "Tiên Tiên, vậy nàng sờ ta đi."

Giang Lam Tuyết cũng nghiêng người, cách Cố Doãn Tu rất gần, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cảm giác này nàng rất quen thuộc làm cho nàng sinh ra cảm giác bọn họ vẫn là phu thê, như chưa từng chia ly.

"Không phải nàng muốn nói chuyện sao? Sao cứ ngẩn ra nhìn ta vậy ?" Cố Doãn Tu nói.

"Nhân lúc giờ ngươi vẫn còn trẻ nhìn nhiều hơn chút, qua vài ba năm nữa người béo rồi, đến lúc đó cho ta cũng không thèm.

"Giang Lam Tuyết cười nói. Cố Doãn Tu vừa nghe thấy liền tức giận:"Kiếp này ta không sợ không làm nên chuyện lớn gì, ít nhất cũng không béo như kiếp trước. Ôi, kiếp trước nàng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy hóa ra là vì chán ghét ta béo!"

"Không phải ngươi ghét ta cao sao."

Giang Lam Tuyết nói.

"Ta đúng là mắt mù." Cố Doãn Tu nói, "Thân hình của nàng chuẩn nhất."

"Mấy lời nói bốc phét kia ngươi nói thuận miệng thật." Giang Lam Tuyết nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!