Chương 38: (Vô Đề)

Nhà mới Giang gia một căn tứ hợp viện hai tiến(1), mặc dù chỉ là hai tiến nhưng cũng không nhỏ, còn có hoa viên nhỏ. Phòng Giang Lam Tuyết phía Tây của nhà.

Lúc này trong Giang gia rất nhiều người, nhân lúc này Cố Doãn Tu trốn tới hậu trạch. Bọn nha hoàn thấy là Cố Doãn Tu nên cũng không ngăn lại, hắn cứ như vậy đi tới trước cửa phòng Giang Lam Tuyết. Rốt cuộc hắn vẫn không dám đi vào, bảo  một nha hoàn đi vào mời Giang Lam Tuyết ra.

Nha hoàn kia không phải người khác, đúng là người mà bị Giang Lam Tuyết cố ý lưu lại, Tư Mai. Tư Mai vào Giang gia lâu như vậy, liền nghĩ có thể nhân cơ hội này lộ mặt trước thế tử, lúc này thế tử gọi nàng, bèn dùng mọi thủ đoạn, muốn hắn chú ý đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không biết làm sao Cố Doãn Tu nhìn cũng không nhìn, hắn cũng hoàn toàn không nhớ rõ Tư Mai là ai. Chuyện đã qua bao nhiêu năm, làm sao hắn nhớ rõ từng người đã bò lên giường của hắn. Hắn chỉ cảm thấy nha đầu này nhìn qua có cảm giác không thích, sao Giang Lam Tuyết lại để người này bên người.

Thấy Tư Mai mãi không đi, Cố Doãn Tu lạnh lùng nói:

"Ngươi có chuyện gì sao, bảo ngươi đi vào mời tiểu thư ra! Còn sững sờ ở đây làm cái gì! Có làm việc được không?"

Tư Mai ai oán mà nhìn Cố Doãn Tu, Thế tử gia thế mà lại không hiểu phong tình.

Làm gì có phong tình nào mà Thế tử gia chưa thấy qua, đã sớm thấy nhiều nên giờ cũng không thấy lạ nữa. Hiện giờ hắn một lòng một dạ nghĩ lát nữa thấy Giang Lam Tuyết, nàng có tức giận hay không, có lạnh như băng không.

Tư Mai tới cửa phòng đã bị Vân Thi ngăn cản: "Ngươi tới làm cái gì, không phải bảo ngươi ở bên ngoài dọn dẹp sao!"

"Là Thế tử gia bảo ta tới tìm tiểu thư!"

Tư Mai cũng tức giận nói.

"Ta sẽ chuyển lời cho tiểu thư, ngươi đi làm việc của ngươi đi, việc rất nhiều, đừng chỉ nghĩ đến việc uốn ẹo trước mặt Thế tử gia." Vân Thi không quen nhìn bộ dạng ưỡn ẹo của Tư Mai, nàng là người bên cạnh tiểu thư đắc tất nhiên sẽ để ý đến thái độ của nàng ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tư Mai tức giận thở phì phì chạy đi, Giang Lam Tuyết ở trong nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

"Đi mời thế tử đến phòng khách nhỏ, ta sẽ đến ngay.

"Giang Lam Tuyết nói. Vân Thi liền đi ra ngoài đem Cố Doãn Tu đến phòng khách nhỏ. Cố Doan Tu ngồi ở đại sảnh phòng khách nhỏ, nhìn ngắm xung quanh, tuy nhà mới hơi nhỏ nhưng trang trí rất độc đáo. Không lâu sau Giang Lam Tuyết cũng tới. Cố Doãn Tu vừa thấy nàng đến, vội đứng dậy đón."Tiên Tiên." Cố Doãn Tu thân thiết gọi một tiếng.

"Đừng gọi lăng nhăng.

"Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái, nàng thật sự nghe không quen nghe cái tên Tiên Tiên này đâu. Giang Lam Tuyết ngồi ở ghế chủ nhà, da mặt của Cố Doãn Tu dày, cũng chạy tới vị trí chủ nhà, ngồi đối diện Giang Lam Tuyết."Nàng còn tức giận sao?"

Cố Doãn Tu nói.

"Sao ta phải tức giận." Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu.

"Thì, chuyện nhạc phụ…

"Cố Doãn Tu chột dạ nói. Giang Lam Tuyết cười cười, giả cười:"Tức thì có lợi gì. Tức giận với bản thân mình làm gì, phải tức giận với kẻ làm mình tức giận."

Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng có chút hơi sợ: "Nàng nghĩ thế nào?"

"Tất nhiên là đi tìm người khiến ta tức giận làm phiền." Giang Lam Tuyết cười nói.

"Thành vương gia? Mẫn Đức quận chúa? Hay là… Ta?

"Cố Doãn Tu nới. Giang Lam Tuyết Nhìn Cố Doãn Tu lộ ra một gương mặt tươi cười xán lại:"Ai cách ta gần, ta liền đi tìm người đó!

"Vậy chẳng phải là mình sao! Cố Doãn Tu vội cười làm lành:"Tiên Tiên, nàng đừng giận cá chém thớt… Việc này không thể trách ta."

"Ta mặc kệ, thế nhưng về sau nếu ta có gì không vừa lòng, ta đều trách ngươi." Giang Lam Tuyết nói, "Ngươi không phải kêu ta không cần chịu đựng sao, có chuyện gì thì nói đi, ta chính là nghĩ như vậy, tất cả đều trách ngươi."

"Được được được, trách ta, tất cả đều trách ta. Ta chịu đánh chịu mắng chịu phạt." Cố Doãn Tu thấy dáng vẻ ngạo kiều của Giang Lam Tuyết, trong lòng cảm thấy nàng đáng yêu, không chú ý liền nhận lỗi về mình .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!