Chương 36: (Vô Đề)

"Ngươi nói gì? Cha ta bị bắt đi rồi? Vì sao?

"Giang Lam Tuyết vừa đến đến nhà đã nghe thấy chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Vân Thi dùng tay áo lau nước mắt:"Tiểu thư vào nhà đã, phu nhân đang đợi người, để phu nhân nói với người.

"Giang Lam Tuyết vội vàng đi đến Tây Viện, cả người run rẩy, trong đầu hỗn loạn vô cùng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Nương!" Giang Lam Tuyết vào đến phòng của cha nương, nhìn thấy Vi thị nửa nằm nửa ngồi ở trên giường khóc.

"Lam Tuyết! Cuối cùng con đã về rồi." Vi thị vừa nhìn thấy con gái trở về liền khóc to hơn.

Giang Lam Tuyết vội tiến lên phía trước: "Nương, người đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cha lại bị bắt?"

Vi thị nức nở nói: "Bọn họ nói cha con trông thi gian lận, tiết lộ đề thi."

"Không có khả năng. Cha chắc chắn không làm chuyện này, chắc chắn có người hãm hại cha.

"Giang Lam Tuyết kích động nói. Cha nàng là một người công bằng chính trực, nghiên cứu học vấn cẩn thận, sao có thể làm chuyện ra chuyện này. Vi thị lau nước mắt:"Có người tố cáo cha con bán đề thi cho thí sinh, tri châu tìm được thư mà cha con viết trong người ba thí sinh, trong đó viết đề thi, mà ba thí sinh đó quả quyết nói là do cha con bán cho chúng, mỗi người năm trăm lượng bạc.

Sau đó lại có người lục soát nhà chúng ta, cũng không biết là sao, trên giá sách trong thư phòng cha con có một ngàn năm trăm lượng bạc...

"Giang Lam Tuyết nghe Vi thị nói xong, từng vòng từng vòng, chắc chắn là có người muốn hãm hại cha nàng, để cho cha nàng sập bẫy. Là ai muốn làm như vậy? Kiếp trước chuyện này chưa từng xảy ra, rốt cuộc là bắt đầu sai lệch từ đâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Nương, con tin tưởng cha sẽ không làm chuyện như vậy, chắc chắn là có người hãm hại cha. Rốt cuộc là người nào, hiện tại không biết được nhưng có có thể khẳng định, nhà của chúng ta cũng có gian tế, nếu không một ngàn năm lượng bạc kia sao có thể ở trong thư phòng của cha?

"Giang Lam Tuyết nói xong liền tức giận, việc này tám phần liên quan đến nhà Đại bá phụ! Nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, Vi thị sửng sốt nói:"Ngày thường không ai đi vào thư phòng của cha ngươi, trừ Bình Nghĩa ra thì cũng là hai huynh đệ Bình Trung, Bình Hiếu thỉnh thoảng tìm cha con mượn sách hoặc là hỏi bài."

"Nương, nương nghĩ lại, trước khi cha xảy ra chuyện có ai từng vào thư phòng cha?

"Giang Lam Tuyết vội nói. Vi thị suy nghĩ một chút:"Chỉ có ba huynh đệ Bình Nghĩa ra vào."

"một ngàn năm trăm lượng bạc, cũng không phải là số lượng nhỏ, làm thế nào mà bọn họ mang vào mà không bị phát hiện, nương nghĩ lại xem, những ngày ấy Đại ca và Nhị ca có gì khác thường không?

"Giang Lam Tuyết vội vàng hỏi. Vi thị lắc đầu:"Ta cũng không chú ý… Đang tốt lành, ai có thể nghĩ đến chứ!

"Vi thị nói xong lại khóc. Giang Lam Tuyết vội trấn an nói:"Nương, ngài đừng khóc, giờ không phải là lúc để khóc, phải nghĩ cách cứu cha.

Bình Nghĩa đâu ạ?"

"Bình Nghĩa bị nhà Đại bá mang đến Chu gia rồi, trong nhà xảy ra chuyện cả nhà hắn đều chuyển đến Chu gia. Ta nghĩ trong nhà xảy ra chuyện liền để nó đi theo rồi.

"Vi thị nói. Giang Lam Tuyết vừa nghe xong liền nóng nảy:"Nương thật là hồ đồ, sao lại để Đại ná mang Bình Nghĩa đi! Tổ phụ đâu, tổ phụ cũng đồng ý ạ?"

"Tổ phụ con thấy cha con bị bắt, liền đổ bệnh…" Vi thị nói,

"Ta cũng là nhất thời không có chú ý, sợ Bình Nghĩa ở nhà bị dọa sợ, mới để bọn họ mang đi. Ta cũng không nghĩ tới, cho dù bọn họ có như thế nào, cũng là người một nhà, bọn họ sẽ làm như vậy!"

Giang Lam Tuyết cũng không ngờ tới, việc này lộ ra thật kì lạ, kiếp trước cha cả đời làm quan tư học, chuyện này cũng không xảy ra.

Kiếp trước đại phòng cũng chỉ là lấy tiền, làm mấy việc khiến người ta ghét bỏ, chưa từng làm ra chuyện nào như thế này.

"Không được, con phải mang Bình Nghĩa về."

Giang Lam Tuyết nghĩ, việc này chắc chắn liên quan đến đại phòng, cho dù như thế nào cũng không thể để đệ đệ ở trong tay bọn họ.

"Nương đi cùng con."

Vi thị nói xong liền đứng lên.

"Không cần, người ở nhà là được, tổ phụ còn đang bệnh, người phải bảo vệ gia đình. Cha nhất định sẽ bình an trở về.

"Giang Lam Tuyết nói. Vi thị nghe Giang Lam Tuyết nói xong, trong lòng có chút hụt hẫng, bản thân gặp chuyện chỉ biết khóc, còn không bằng con gái mình hiểu chuyện, liền gật gật đầu, ngồi dậy."Đúng rồi nương, Hầu phủ có cho người tới không?"

Có chuyện lớn như vậy, hầu phủ không nên không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!