Chương 35: (Vô Đề)

"Cố Doãn Tu!" Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu càn rỡ liền tức giận, quả nhiên người này không thể cho hắn một chút mặt mũi.

"Ta sai rồi! Ta cũng không dám nữa! Ta chỉ là nhất thời không quản được miệng của ta! Nàng đánh ta đi." Cố Doãn Tu nhanh chóng nhận mình sai, thế nhưng trong lòng lại nghĩ, kiếp trước đều đã làm phu thê một đời, thơm má nàng một cái có làm sao. 

"Cố Doãn Tu, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại." Giang Lam Tuyết liếc hắn một cái , không muốn nhìn bộ dạng vô lại của hắn, xoay người bỏ đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Doãn Tu ảo não thở dài, hắn thật sự không nhịn được, ai bảo nàng đáng yêu như vậy! Nhìn thấy Giang Lam Tuyết tức giận bỏ đi, hắn mới nhận ra mình đã sai.

Lần sau có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nữa.

Cố Doãn Tu trở về phòng của mình, tay vẫn đang vuốt ve lá cây mà lúc nãy nàng cho hắn. Lá cây thì có sao? Cũng vẫn là thư mà nàng cho mình. Cuối cùng hắn bỏ chiếc lá vào trong hà bao.

Ngày hôm sau, lúc hắn gặp lại nàng, nàng vẫn lạnh mặt với hắn, có vẻ vẫn rất giận.

Cố Doãn Tu nhân lúc không có ai, chạy nhanh đến nịnh nọt nói: "Ta thật sự biết sai rồi, ta phải đi rồi, nàng đừng tức giận nữa. Nàng cứ tức giận như vậy, trên đường đi ta thật sự không yên tâm. Đường về nhà còn dài, lòng ta không thoải mái…"

"Được rồi, ngươi đừng ồn ào nữa!"

Giang Lam Tuyết nói.

"Nàng đừng tức nữa." Cố Doãn Tu cầu xin nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giang Lam Tuyết không trả lời hắn, chỉ nói: "Đây là thư ta viết cho cha nương ta, ngươi cất đi, trên đường nhớ bảo trọng."

Cố Doãn Tu nhận lấy thư, cất cẩn thận, rồi nói: "Nàng thật sự không viết cho ta sao?"

"Không có!" Giang Lam Tuyết tức giận nói.

"Ta thì có.

"Cố Doãn Tu lấy lá thư từ trong ngực mình ra. Giang Lam Tuyết nhìn hắn:"Đây là cái gì?"

"Hồi âm ta viết cho nàng." Cố Doãn Tu đưa cho Giang Lam Tuyết, "Mỗi bức thư nàng gửi cho ta, ta đều viết hồi âm cho nàng, chỉ là không biết phải gửi đi đâu, vốn dĩ nghĩ chờ nàng trở về, đưa tất cả cho nàng, thế nhưng lần này đến đây rồi nên đưa cho nàng luôn."

Giang Lam Tuyết nhận lấy mấy bức thư.

"Chờ ta đi rồi xem, ta ngượng ngùng." Cố Doãn Tu nói.

"Ngươi còn biết xấu hổ sao?" Giang Lam Tuyết cất thư đi, không vui nói.

"Ta biết chứ.

"Cố Doãn Tu cười nói. Giang Lam Tuyết nhất thời không biết nói cái gì. Tuy rằng hắn có chút phiền, thế nhưng giờ hắn đi, hình như nàng cũng có chút quạnh quẽ. Bảo Khánh ở bên ngoài chạy lại thúc giục:"Thế tử gia, phải đi rồi."

"Đợi chút nữa!" Cố Doãn Tu nói.

"Ngươi mau đi đi." Giang Lam Tuyết cũng thúc giục.

"Cho ta nói thêm một câu. Kiếp này ta thật sự muốn sống cùng nàng, tất cả những lỗi sai mà ta phạm phải ở kiếp trước, kiếp này ta sẽ bù đắp tất cả, xin nàng hãy tin ta!

"Cố Doãn Tu nói. Giang Lam Tuyết nhìn hắn:"Chỉ như vậy thôi?"

Cố Doãn Tu sửng sốt: "Đúng vậy."

"Ồ, vậy ngươi mau đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!