Cũng không biết Cố Doãn Tu đã nói gì với Hầu phu nhân mà bà cũng đồng ý để Giang Lam Tuyết đi du ngoạn. Trước khi Giang Lam Tuyết đi, Hầu phu nhân còn cho người đến tặng nàng một số viên thuốc và thuốc bôi thường dùng.
Vi thị thở dài:
"Không ngờ rằng Hầu phu nhân và thế tử lại để con đi như vậy. Con cũng đừng có thật sự đi là đi luôn hai năm, dù gì vẫn phải về sớm để chuẩn bị cho hôn sự. Sau khi trở về hãy thu lại tâm trí của mình, đến khi gả vào Hầu phủ rồi cũng phải an phận."
Giang Lam Tuyết gật đầu: "Con biết rồi nương, con sẽ về sớm.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Phải viết nhiều thư báo bình an!"
Vi thị lại nói.
"Vâng, con sẽ viết mà.
"Giang Lam Tuyết lại nhìn Vi thị, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã. Vi thị đỏ mắt:"Trên đời không có cô nương nào giống con! Lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài chơi!"
"Nương…" Giang Lam Tuyết cũng đỏ mắt.
"Được rồi, nàng cũng đã đồng ý với con, để nó đi thôi. Đừng làm lỡ thời gian, Lục tiên sinh còn đang chờ kìa.
"Giang Kế Viễn ở bên nói. Vi thị trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn:"Đều là do bọn chàng ai cũng dunng túng nó."
Vân Thi cũng đỏ mắt: "Tiểu thư, người thật sự không mang nô tỳ đi sao? Trên đường đi không có nô tỳ thật sự không tiện!
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Bên sư phụ cũng có người hầu hạ.
Ngươi ở nhà hầu hạ nương ta cho tốt là được rồi. Khi nào về ta sẽ mua quà cho ngươi.
"Giang Lam Tuyết cười nói. Vân Thi ủy khuất nói:"Nô tỳ không cần quà, nô tỳ chỉ muốn đi với tiểu thư."
Giang Lam Tuyết kéo Vân Thi sang một bên:
"Ta để ngươi ở nhà là vì có việc giao cho ngươi làm. Ngươi trông chừng kĩ người của nhà Đại bá, với mấy nha đầu kia. Ta đi rồi, lại không có ngươi ở đây, ta không yên tâm."
Nghe Giang Lam Tuyết nói vậy, Vân Thi vội trở nên nghiêm túc: "Noo tỳ biết rồi tiểu thư! Nô tỳ nhất định sẽ giúp người trông nhà.
"Ngày hai mươi tháng Hai, Giang Lam Tuyết tạm biệt tổ phụ, cha nương, lặng lẽ đi ra khỏi cửa. Đại phòng hoàn toàn không biết gì về việc này. Cố Doãn Tu đã chuẩn bị xe ngựa ở cửa đợi nàng từ sáng sớm, Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, xe trực tiếp đi ra khỏi thành. Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết mặc nam trang, nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp lại ở kiếp này. Chỉ trong vòng thời gian không đến một năm mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra, giờ nàng phải đi rồi, không biết lúc quay lại sẽ lại là cảnh tượng gì."Sao ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy.
"Giang Lam Tuyết không nhịn được hỏi. Cố Doãn Tu cười cười:"Giờ không nhìn thêm, ngày mai không được nhìn nữa rồi, đã thế còn phải đợi thêm hai năm nữa."
Giang Lam Tuyết quay mặt sang chỗ khác: "Cố Doãn Tu, ngươi thật kỳ lạ, cả kiếp trước ngươi chưa bao giờ như thế này."
"Có gì kì lạ chứ. Nếu như nàng vẫn còn giống như kiếp trước, ta sẽ không nhìn nàng như này đâu." Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết sững sờ: "Kiếp trước ta cũng như này mà."
Cố Doãn Tu lắc đầu:
"Tất nhiên là không giống. Nàng của kiếp trước chắc chắn trước khi xuất giá sẽ không đi du ngoạn như này. Nàng của kiếp trước luôn là một tiểu thư khuê các kiểu mẫu, tri thư đạt lễ, rất nhàm chán."
Giang Lam Tuyết cười lạnh:
"Lí do ta muốn đi du ngoạn là vì ta biết nửa đời sau sẽ trải qua trong thâm trạch đại viện. Làm tiểu thư khuê các kiểu mẫu là do nương của ngươi dạy ta. Ngươi nghĩ vì sao nương của ngươi càng nhìn càng thích ta? Đó là vì tự tay bà dạy ta. Nếu như ta không sống lại, lại vào Hầu phủ nhà ngươi, thì vẫn nhàm chán như vậy."
Cố Doãn Tu gật đầu: "Nàng nói đúng, nhưng kiếp trước nàng luôn muốn nói nhưng không bao giờ trực tiếp nói ra."
"Đó là vì… Thôi bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu." Giang Lam Tuyết có chút khó chịu.
"Nàng xem, nàng lại không nói, nếu như không nói rõ được thì càng phải nói, nói đến khi nào rõ ràng thì thôi. Kiếp trước chúng ta cũng như vậy, điều này nói không rõ, điều kia nói không rõ, cứ mơ hồ mà sống. Rõ ràng có thể làm có thể làm thần tiên quyến lữ, thế mà thiếu chút nữa lại thành vợ chồng không hòa thuận." Cố Doãn Tu nghiêm túc nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!