Mọi người ai cũng yêu trà, thi đấu pha trà đã thành phong trào. Ngân Châu nằm ở vùng biên cương Tây Bắc, giáp với nước Tây Lăng, trong quá khứ chiến tranh liên miên, vốn không có phong trào này.
Những năm gần đây Trấn Viễn Hầu mang quân Trấn Viễn đến thủ ở Ngân Châu, Tây Lăng không dám đến xâm phạm, cơn gió thi đấu pha trà đã được thổi đến Ngân Châu.
Lần này Lục Trường Thanh đến Ngân Châu đã gây ra không ít chấn động ở thành Ngân Châu, tiệm trà lớn nhất ở Ngân Châu Nhất Phẩm Minh Cư bèn nhân cơ hội này đã tổ chức hội thi đấu pha trà ở thành Ngân Châu, người thắng có thể được trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh.
Nhất Phẩm Minh Cư vừa ra thông báo, tất cả thành Ngân Châu, ngay cả một số người yêu trà ở một số huyện lớn thuộc Ngân Châu cũng để mắt đến hội thi đấu pha trà này. Có thể trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh, những người yêu trà mơ cũng không dám mơ tới. Lục Trường Thanh là ai cơ chứ?
Người đương thời duy nhất được gọi là bậc thầy pha trà "Tam muội thủ". Đừng nói là trở thành đệ tử của y, chỉ cần được nhìn thoáng qua một kĩ thuật pha trà của y thôi, cũng có nhiều người ước ao.
Giang Lam Tuyết hừng hực khí thế!
Nàng không phải vì kĩ thuật pha trà của Lục Trường Thanh mà là muốn thoát ra khỏi khuê phòng, thoát ra khỏi số phận của nữ tử. Người đời rất khắt khe với nữ tử, rất nhiều quy củ, đặc biệt là con gái của quan gia, cả đời của mình chỉ có thể bị bốn bức tường vây quanh.
Triều đại này cũng vậy, chỉ có một ngoại lệ, là trở thành nữ sĩ pha trà. Nếu lần này nàng có thể trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh là có thể ra khỏi nhà, có thể đi ngắm núi hồ mênh mông rộng lớn ngoài kia.
Thành thạo pha trà không chỉ là kỹ thuật pha trà, đối với lá trà, nước pha trà, cùng với trà cụ đều phải hiểu biết. Vì thế, Giang Lam Tuyết đi tìm tổ phụ của nàng.
Thế nhưng Giang Lam Tuyết đã đến muộn một bước, ba tỷ muội Giang gia nhà đại bá phụ nàng đã đến trước một bước, tất cả đều là vì bộ trà cụ của Giang lão gia. Nhưng thứ bọn họ muốn không phải là trở thành đệ tử Lục Trường Thanh mà là vì muốn nổi trội, muốn thể hiện.
Ba tỷ muội bọn họ lúc này đang vây quanh Giang lão thái gia, Giang Lam Hân bóp vai, Giang Lam Tuệ đấm chân, Giang Lam Ngọc đun trà.
Giang Lam Tuyết chỉ nhìn cái liều hiểu ý tứ của ba người bọn họ, bọn họ đến là vì trà cụ mà đến, nếu là ngày thường các nàng cũng không ngoan ngoãn đến chăm sóc tổ phụ như thế. Ba người nhìn thấy Giang Lam Tuyết cũng trở nên cảnh giác.
Giang Lam Tuyết cười nói: "Hôm nay người đến thật đông, không có chỗ cho ta dụng võ rồi."
Giang lão thái gia cười chỉ vào cái ghế dài mềm mại ý bảo Giang Lam Tuyết ngồi xuống, cười khà khà nói: "Mấy con khỉ nhỏ này, đều nhớ đến "Thập nhị tiên sinh" của ta hả?"
"Cái gì mà tiên sinh chứ, cháu gái chỉ muốn mượn trà cụ của tổ phụ.
"Giang Lam Hân cười yểu điệu. Giang Lam Hân quỳ ở bên đấm chân của lão thái gia ngạc nhiên:"Nhị tỷ đến "Thập tam tiên sinh
"mà cũng không biết sao? Trong bộ"Tán Thú trà cụ" đã đặt tên cho 12 dụng cụ pha trà, tổng hợp thành "Thập nhị tiên sinh", lồng sấy trà được gọi là "Vi hồng lư", cái giã trà được gọi là..."
Giang Lam Hân trừng mắt nhìn Giang Lam Tuệ, ngắt lời của nàng: "Chỉ muội biết thôi sao, ta chỉ là muốn vui đùa cùng tổ phụ."
Giang Lam Tuệ cúi đầu cười: "Ra là vậy, ta nói mà, Nhị tỷ thông minh như vậy làm sao mà không biết được cơ chứ?
"Giang Lam Tuyết phì cười, Tứ muội của nàng chính là như thế, bình thường yên tĩnh không nói gì, nhưng một khi nói ra thì có thể khiến người ta tức giận không thể phản bác, nhưng không đến nỗi hại người ta đến con đường chết. Nếu lúc này nàng hỏi ngược lại Giang Lam Hân"Thập nhị tiên sinh
"còn gọi là gì, về sau Giang Lam Hân nhất định xé xác nàng. Giang Lam Tuyết cười nói:"Tổ phụ, người có cho mượn không ạ?"
"Con đến trước!
"Giang Lam Hân vội vàng nói, sợ tổ phụ cho Giang Lam Tuyết mượn trà cụ. Lão thái gia cười:"Không cho mượn, tổ phụ còn muốn bái Lục Trường Thanh làm thầy, cho chúng con mượn rồi, ta lấy gì đi đấu?"
"A?
"Bốn tỷ muội đồng thanh, đều mở to mắt nhìn Giang lão thái gia. Giang Lam Hân nói trước:"Tổ phụ, người đã lớn tuổi rồi, Lục Trường Thanh mới bao nhiêu tuổi, người có thể bái y làm thầy sao?"
Giang lão thái gia trả vờ tức giận: "Khổng tử có thể bái Hạng Thác(1) làm thầy, ta sao không thể bái Lục Trường Thanh làm thầy?"
"Việc này...
"Giang Lam Hân lo lắng nhìn Giang Lam Ngọc. Giang Lam Ngọc không nghĩ sẽ như thế này, thế nhưng nàng nghĩ rồi, chỉ cần không phải là cho Giang Lam Tuyết mượn thì ai mượn cũng được. Giang Lam Tuyết biết tất nhiên là tổ phụ sẽ không bái Lục Trường Thanh làm thầy, chẳng qua là muốn trêu bọn họ chơi một chút, liền nói:"Tổ phụ, như thế này là không công bằng, hay là chúng ta đấu một ván, ai thắng thì có thể để người đó dùng bộ "Thập nhị tiên sinh
"trong đại hội đấu trà? Người nghĩ sao ạ?"
"Được, ý kiến của Lam Tuyết rất hay. Ba ngày sau, hội đấu pha trà của Giang gia diễn ra ở nhà chính." Giang lão thái gia vuốt vuốt râu, cười hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!