Chương 8: Thanh Xuân Tôi Mang Tên Em 7

Cửa văn phòng mở toang, có hai người một nam một nữ lần lượt đi vào trước, sau đó mới đến Bạch Trần chậm rãi theo sau.

Chát____

Một tiếng tát giòn tan vang lên phá tan sự im ắng trong văn phòng.

Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhiên, nếu không hóng hớt chuyện của người khác thì cũng do bị tiếng tát kia làm cho giật mình.

Má trái Hạ Nhiên nóng rát, đầu óc quay cuồng một vòng ba trăm sáu chục độ, anh ngơ ngác ngồi ôm mặt, đầu không biết có phải bị đánh đến mơ hồ rồi hay không, bất giác sinh ra ảo giác nhìn thấy gương mặt người đàn ông mang nét giống anh bảy tám phần cùng người đàn ông xa lạ trước mặt dần dần hoà làm một.

Hạ Nhiên hốc mắt đỏ lên, cổ họng như có vật gì vướng phải, như gặp phải kẻ thù giết cha cướp mẹ mà hận thù nhìn người đàn ông nọ.

"Hoắc Tu, cmn mày có thôi gây thêm cho tao rắc rối được không?"

Người đàn ông lạ mặt giận dữ gào lên, giơ tay lên cao còn định tát thêm cho anh mấy cái nữa cho hả giận nhưng Bạch Trần là một giáo viên, sao y có thể trơ mắt mặc kệ hành vi vũ lực của ông ta được.

Bạch Trần giữ tay ông ta, sắc mặt không được tốt lắm, cố gắng tận lực khuyên bảo: " Chú à, có gì về nhà đóng cửa bảo nhau, tội tình gì phải làm xấu mặt nhau tại đây, hơn nữa nể mặt cháu là chủ nhiệm Hoắc Tu, chú nhịn một chút nhé, nào ngồi xuống đây, mình uống miếng trà từ từ nói về chuyện của Hoắc Tu nhé chú"

Sau khi dập được cơn giận từ Hoắc Thiên Kình, Bạch Trần nhìn thoáng qua Hạ Nhiên, lòng không nhịn được có chút đồng cảm dành cho anh, Hoắc Thiên Kình trước giờ là một người ngoài nóng trong cũng nóng, lúc nào cũng ưu tiên vũ lực thay vì giảng hoà, chuyện giáo dục con cái cũng không ngoại lệ.

Y thở dài một hơi nặng nề, vẫy tay: "Mấy đứa có thể đi về lớp được rồi"

Nghe thế mọi người lần lượt kéo nhau ra khỏi văn phòng, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện vừa xảy ra cả, ngoại trừ ba người.

Nại Lạc đầy mặt lo lắng, nhẹ đưa tay gỡ bàn tay Hạ Nhiên xuống, Hạ Nhiên cũng chẳng buồn phản ứng như mọi lần, trầm mặc dường như đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình mặc hắn muốn làm sao thì làm.

Hoắc Thiên Kình xuống tay không hề nương tình chút máu mủ ruột gà gì, một dấu tay năm ngón đỏ tươi in hằn trên mặt Hạ Nhiên, cực kì chói mắt.

Nại Lạc xem đến đau lòng thay cho Hạ Nhiên, hắn áp tay lên má anh xoa nhẹ, dịu dàng hỏi: "Đau lắm phải không?"

Cảm nhận sự mát lạnh dịu nhẹ truyền đến từ bàn tay Nại Lạc, Hạ Nhiên hai mắt mê mang dần dần thanh tỉnh lại, đầu óc quay cuồng rốt cuộc cũng tỉnh táo hẳn.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, lạnh lùng gạt phăng tay hắn ra: "Cút đi, tao không cần mày quan tâm"

Nại Lạc hụt hẫng thu tay về, hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay như đang cào vào trái tim hắn, hắn cứ mấp máy môi mấy lần, cứ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hắn rất muốn đuổi theo Hạ Nhiên, muốn ôm anh vào lòng vỗ về nhưng đáng tiếc hai chân hiện tại lại hệt như đang đeo chì không tài nào nhấc lên nổi, cuối cùng chỉ có thể đành bất lực đứng trơ mắt ra mà nhìn bóng lưng Hạ Nhiên mất hút dần sau cánh cửa.

Hắn thật vô dụng làm sao...

Cẩu Tử từ đằng sau Nại Lạc vọt chạy lên, lúc chạy ngang qua hắn, trông thấy sắc mặt như thất tình đến nơi của hắn, khựng lại vài giây nhìn cảm thán vài câu, sau đó cũng chạy theo Hạ Nhiên như một cái đuôi nhỏ, í ới gọi không ngừng:

"Đại ca, đợi em với"

...

Màn đêm buông xuống, khi bóng tối thống trị bao trùm lên vạn vật, dưới ánh đèn đường hắt hiu ánh sáng vàng, bóng hình những con người áo xanh cần mẫn khom lưng "xào xạc" quét tước từng ngóc ngách con đường, thi thoảng cũng sẽ có tiếng xe cộ lao vun vút giữa màn đêm tịch mịch cô quạnh này, tiếng những cô gái chàng trai với đủ mọi loại đủ đứng chào mời ở một góc đường nho nhỏ.

Và cả tiếng chửi mắng lèm bèm của con ma men nào đấy càng lúc càng gần.

Hạ Nhiên lúc này nhìn qua uống không ít rượu, men say hun hai má anh đỏ hây hây, vạt áo đồng phục một nửa ở ngoài một nửa ở trong, tóc tai rối tung rối mù, nách kẹp một chai rượu uống còn một nửa, hai chân lảo đảo bước trên đường.

Anh vừa đi vừa chửi, hệt như nhân vật chí phèo của Nam Cao, rượu vào là chửi đời chửi người.

"*** mẹ cái cuộc đời khốn nạn này, tao còn phải chịu khổ đến bao giờ hả?"

"Hạ Kiến Nhất, đờ mờ nhà ông, ông cũng là đồ khốn nạn nốt, bạc tình bạc nghĩa, giết vợ bỏ con, đồ trời đánh thánh đâm"

"Hạ Kiến Nhất, ông rửa sạch tai mà nghe tôi chửi này, tôi nguyền rủa ông chết không được toàn thây, chết rồi thì đầu thai làm đĩ vạn người cưỡi lên, vĩnh viễn ngóc đầu lên không được"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!